Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mãn Chỉ Kim Tịch - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-01 12:28:53
Lượt xem: 455

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta nhẹ nhàng đặt kéo xuống, mỉm cười: 

 

"Hồi nhỏ nhà nghèo, hàng xóm làm nghề buôn hàng từ phương Nam, hay gọi ta sang bóc củ ấu giúp kiếm chút tiền đỡ đần trong nhà."

 

Một lý do kín kẽ không sơ hở, A Oanh vốn là thân phận nhà nghèo, rất khớp.

 

Mọi người cảm thấy nhàm chán, lại tản đi ánh nhìn.

 

Thiệu Sơn xót ta, khẽ siết lấy đầu ngón tay ta, nhẹ giọng hứa: 

 

"Về sau, ta sẽ không để muội sống những ngày như thế nữa."

 

Ta thầm toát mồ hôi lạnh, qua loa đáp: "Ừm."

 

Ta còn đang thầm thở phào vì nghĩ mình đã qua được tai kiếp, ai ngờ Lưu Giản lại bất ngờ vượt qua hai bàn, bước thẳng đến trước mặt ta rót rượu.

 

Lúc này ta mới nhìn rõ, trong tay hắn chỉ có rượu Lê Hoa Xuân.

 

Cơ thể ta đã hơi nóng lên, nếu lại uống thêm chén nữa, chắc chắn lập tức sẽ nổi mẩn đỏ, không cách nào che giấu được!

 

5

 

Tiếng xích sắt nơi cổ chân khẽ vang.

 

Dưới mái tóc rối bù là đôi mắt phượng lạnh lẽo cô liêu, đẹp đến tàn nhẫn.

 

Lưu Giản nhìn ta chằm chằm, hai tay nâng chén rượu đưa tới.

 

Ánh mắt bốn bề đều dồn về phía này.

 

Đón, hay là không đón?

 

"A Oanh?" – Thiệu Sơn nghi hoặc cất tiếng.

 

Ta bừng tỉnh, do dự quá lâu, trong yến tiệc đã có không ít ánh nhìn đổ tới.

 

Vừa định mở miệng, lấy cớ không uống được rượu để từ chối, thì Lưu Giản đã trực tiếp đưa chén rượu sát đến trước, tay áo rộng thùng thình che đi tay hắn, cũng chặn khuất tay ta.

 

Cảm giác đầu ngón tay bị người ta khẽ bóp một cái, lạnh buốt.

 

Ta khẽ nhíu mày, giây tiếp theo thì khựng lại.

 

Một viên thuốc nhỏ lăn nhẹ vào lòng bàn tay.

 

Lưu Giản thản nhiên thu tay về, chuyển sang rót rượu cho người khác.

 

Hắn biết.

 

Việc ta không thể uống Lê Hoa Xuân, ngoài những người cũ năm xưa, chỉ có hắn biết được.

 

Tim ta đập dồn dập, nhân lúc giả vờ nhấp rượu, ta khẽ ướt môi, nuốt viên thuốc đỏ kia xuống.

 

Rất nhanh, cơn nóng râm ran trong người dần dần tiêu tan, những nốt mẩn đỏ nhạt trên mu bàn tay cũng mờ đi.

 

Trong điện vẫn tiếng nhạc du dương, vũ khúc như mộng.

 

Bóng lưng gầy guộc trong áo xanh của Lưu Giản bị người ta kéo đi, tan vào bóng chiều lặng lẽ, chẳng ai để ý.

 

Ta thu hồi ánh mắt rối bời, ngẩn ngơ nhìn chén rượu vàng trong tay.

 

Lúc ấy, lờ mờ nghe thấy ai đó gọi bên tai:

 

"A Oanh, đi thôi. Nương nương và bệ hạ muốn ban hôn cho chúng ta."

 

Ta khẽ gật đầu, cố gắng đè nén cơn sóng trào trong lòng, cùng Thiệu Sơn quỳ đến trước điện.

 

Thiệu Đạo Tịch ban hôn rất sảng khoái, như thể đang tùy tiện ban phát thứ gì đó không đáng giá.

 

Có lẽ uống rượu nên khí thế cũng hòa hoãn, thậm chí còn hỏi thêm mấy nghĩa tử khác có người trong lòng không, để hắn ban cho một thể.

 

Mọi người cười cười nịnh nọt, riêng Tiểu Lục cong môi, liếc nhìn Thiệu Sơn, nói:

 

"Chúng ta nào có phúc khí bằng Tam ca, chẳng phải lo nghĩ điều gì, nay hôn sự cũng viên mãn, từ nay về sau ngày tháng an ổn rồi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/man-chi-kim-tich-smlx/chuong-2.html.]

Thiệu Sơn điềm đạm chắp tay: 

 

"Đa tạ lục đệ chúc mừng, mọi sự đều nhờ ơn đức của bệ hạ."

 

Tiểu Lục cười mà chẳng có ý tốt, giọng chuyển hướng:  

 

"Chỉ là tam ca xưa nay hiếu thuận, đại sự cưới gả lại chẳng lo ở trước mặt bệ hạ và nương nương, cứ khăng khăng đòi đến tận Giang Nam.”

 

“Nơi ấy chẳng phải quê hương huynh đệ ta, cũng chẳng liên quan gì đến tẩu tẩu, có gì tốt mà khiến tam ca chẳng tiếc cả đạo hiếu như thế?"

 

Lời vừa dứt, Thái hậu cũng mở lời:

 

"Giang Nam tuy dưỡng người, mà tam ca lại có phong ấp gần đó, nhưng hôn lễ là chuyện đại sự, vẫn nên tổ chức ở Kinh thành thì ổn thỏa hơn."

 

Thiệu Sơn hơi do dự một thoáng, đành phải vâng lời.

 

Tim ta chợt lỡ một nhịp, vẻ ngoài vẫn dịu dàng cúi đầu, trong lòng không khỏi thầm oán trách Tiểu Lục.

 

Gây chuyện gì chứ!

 

Thái hậu bên cạnh lại khen ta không ngớt, nói bà không có con gái, rất có duyên với ta, hy vọng trước khi thành thân, ta có thể ở lại bầu bạn với bà nhiều thêm một chút.

 

Thiệu Đạo Tịch nãy giờ vẫn không lên tiếng, nghe vậy bỗng bật cười khẽ, giọng khàn trầm mang theo men rượu:

 

"Thật vậy sao? Mẫu hậu thương nàng đến thế cơ à."

 

Rèm châu khẽ lay động.

 

Ngón trỏ đeo ngọc khẽ vén màn ra.

 

"Qua đây, trẫm cũng muốn nhìn thử."

 

6

 

Vương mệnh không thể trái.

 

Thiệu Sơn đứng bên dưới, căng thẳng dõi mắt nhìn ta.

 

Lạ thay, ta lại chẳng thấy hoang mang nữa, chỉ thấy xa lạ.

 

Con đường bước đến bên Thiệu Đạo Tịch, ta đã đi không ít lần.

 

Từ Giang Nam đến Lũng Tây, từ hoa kiệu đến động phòng.

 

Còn đường rời xa hắn cũng chẳng thiếu.

 

Từ Lũng Tây đến kinh thành, từ xe ngựa lăn bánh vào tường cung.

 

Nhưng chưa một lần nào giống hôm nay, chỉ vài bậc thềm bạch ngọc, hai người đã chẳng còn quen biết. 

 

Cách biệt bởi sinh tử, chẳng khác gì Tham Thương* chẳng thể tương ngộ. 

 

(*Tham và Thương: hai sao trên trời, theo truyền thuyết không bao giờ gặp nhau.)

 

Vì là gia yến, hắn không đội mũ miện thiên tử, chỉ vận thường phục thêu rồng màu đen, khí thế sâu trầm.

 

Ta rũ tay che mắt, để mặc hắn quan sát.

 

Hắn cũng chỉ tùy ý liếc ta một cái, như nhìn con mèo con ch.ó nào đó, rồi tháo chuỗi mã não trên cổ tay thưởng cho ta.

 

Nói là lễ vật chúc mừng.

 

Ta hai tay cung kính nhận lấy, nhét vào tay áo, suốt cả yến tiệc cũng chẳng buồn nhìn qua.

Hồng Trần Vô Định

 

Đêm khuya, khúc nhạc tàn, người tan tiệc.

 

Thái hậu giữ ta lại trong cung nghỉ ngơi, Thiệu Sơn tiễn ta đi.

 

Hành lang cung sâu thăm thẳm, trăng sáng treo cao, soi gương mặt rạng rỡ đầy hân hoan của Thiệu Sơn.

 

Hắn nói hắn rất vui.

 

"A Oanh, nàng là phúc tinh của ta. Nghĩa phụ chưa bao giờ coi trọng ta như hôm nay, tự mình ban hôn, còn ban cho ta nhiều thứ. Ngay cả nương nương vốn lãnh đạm như vậy mà cũng quý mến nàng."

 

Chỉ khi ở riêng, hắn mới gọi Thiệu Đạo Tịch là nghĩa phụ.

Loading...