Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mãn Chỉ Kim Tịch - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-01 12:29:23
Lượt xem: 429

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù sao không có huyết thống, lại chẳng tài giỏi hơn huynh đệ khác, nhiều lúc giữa hắn và Thiệu Đạo Tịch chỉ có thể lấy thân phận quân thần mà đối đãi.

 

Tiễn ta đến cửa điện, gương mặt hắn vì men rượu và cảm xúc mà ửng đỏ, đôi mắt trong bóng đêm sáng rực như minh châu.

 

Chân thành, không chút giả dối.

 

"Nàng nói có một ca ca thất lạc nơi Giang Nam, đợi chúng ta đến đó tìm được huynh ấy, ta nhất định sẽ đối xử thật tốt, để huynh ấy yên tâm giao nàng cho ta."

 

Hắn nói, như vậy, hắn mới thật sự có người thân.

 

Ta chợt nghĩ đến ca ca của ta, người đã bỏ quan theo giặc, giương cờ mưu phản, ngày ngày chỉ mong lấy đầu cả nhà họ Thiệu, rồi cướp lại “thi thể” của ta về an táng.

 

Ta xấu hổ sờ sống mũi, chẳng biết phải đáp lại thế nào.

 

May mà Thiệu Sơn uống hơi nhiều, cũng không ép ta thề non hẹn biển gì, chỉ phất tay rồi xoay người rời đi.

 

Hắn bước đi loạng choạng, vừa rẽ người liền bị cành tử kinh rậm rạp trong sân quất trúng, ta ngỡ ngàng nhìn sang, hắn ngốc nghếch cười với ta, trên mặt bị trầy một vệt đỏ.

 

Hắn vừa lùi vừa cười, cứ thế nhìn ta.

 

"Không… không sao, không đau đâu. Ngủ đi nhé, mai ta đến Lễ bộ chọn hôn phục cho nàng. Nàng thích hoa, ta sẽ bảo người thêu đầy cả mùa xuân lên áo cho nàng!"

 

Y phục thành thân trong cung vốn có quy chế nghiêm ngặt, chẳng thể tùy tiện thêu bừa.

 

Ta khẽ cười, tiễn hắn bằng ánh mắt, cũng không đính chính lời ngà ngà say của hắn.

 

Dù sao đến cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng lớn, hà tất bận tâm chút niềm vui thoáng qua.

 

Ta xoay người, bảo cung nữ lui xuống, mệt mỏi đẩy cửa phòng, tháo trâm, quăng chuỗi mã não, cởi áo ngoài.

 

Tất cả những thứ quý giá, lộng lẫy kia đều khiến ta thấy nặng nề khó thở.

 

Ngón tay sờ đến dải lưng váy, ta nhấc chân bước vào phòng tắm, chợt khựng lại, cứng đờ nhìn bóng nến lay động trên tường.

 

Trên bức tường trắng có một cái bóng người gầy gò ở phía trước, đằng sau còn có một bóng khác.

 

Lặng lẽ, không rõ đã đứng đó bao lâu.

Hồng Trần Vô Định

 

Ta quay đầu thật nhanh.

 

Một nam nhân tiều tụy đang tựa bên cửa sổ khắc hoa, ánh trăng rọi xuống nửa khuôn mặt hắn, loang lổ, quỷ dị mà diễm lệ.

 

Giọng nói khàn khàn, như bị hủy hoại bởi oán độc.

 

Từng vang lên vô số lần trong cơn hoảng loạn của ta, nay lại vô cùng chậm rãi, như một con rắn trườn khỏi màn đêm.

 

"Kim tỷ tỷ, khuôn mặt ta đổi cho nàng, dùng có tốt không?"

 

7

 

Lưu Giản từ trong bóng tối bước ra.

 

Toàn thân vận hắc y, tóc đen, mắt sâu, chỉ có làn da tái nhợt và sắc đỏ giữa môi là điểm duy nhất mang màu sắc.

 

Hắn thân mật áp sát lại gần, vuốt ve gương mặt ta.

 

"Quốc sư dựa theo dung mạo ta vẽ ra mà chỉnh lại, làm cho nàng một gương mặt y hệt trước kia, nàng thích không?"

 

Ta vung tay gạt tay hắn ra.

 

Hắn cười khẽ, thuận thế nắm lấy đầu ngón tay ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/man-chi-kim-tich-smlx/chuong-3.html.]

 

"Đừng giận, chẳng phải rất tốt sao? Nàng đứng trước mặt Thiệu Đạo Tịch mà hắn còn chẳng nhận ra."

 

Hắn quấn lấy như rắn, khiến ta thấy ngột ngạt, không thở nổi.

 

"Nhưng ta lại không thích cái tên Thiệu Sơn đó." 

 

Lưu Giản cau mày, bóp chặt lòng bàn tay ta.

 

"Vất vả lắm mới đưa được nàng ra khỏi cung, sao lại bị tên họ Thiệu khác tóm được đưa về, còn định gả cho hắn nữa. Hắn là cái thá gì chứ."

 

Ta lạnh giọng, nhìn thẳng Lưu Giản.

 

"Ít nhất hắn cho ta quyền lựa chọn, chứ không như ngươi, chẳng nói chẳng rằng đã nhét ta vào quan tài."

 

Ánh mắt Lưu Giản tối sầm.

 

"Hắn tốt vậy sao?"

 

Hắn nghiêng đầu, cười rạng rỡ.

 

"Nhưng nàng vẫn lừa hắn đấy thôi. Nàng lợi dụng hắn để quay về Giang Nam, đến lúc ấy, hắn cũng sẽ giống nghĩa phụ hắn, bị nàng đá đi thật xa. Ta nói có đúng không?"

 

Ta mím môi, quay đầu đi: "Ta không còn cách nào khác!"

 

Lúc đó, quan tài mà Lưu Giản ban cho ta để xuất cung quá gấp gáp.

 

Bên ngoài hoàng thành lại xảy ra chiến loạn, ám vệ khiêng quan tài đều c.h.ế.t sạch.

 

Nếu không nhờ hắn lén cho ta uống thuốc giả c.h.ế.t khiến hơi thở tắt hẳn, dung mạo lại bị hủy, lại được quấn kín bằng vải trắng, thì e rằng thân thể ta cũng chẳng giữ được trước tay đám phản quân.

 

Ám vệ đều bỏ mạng, mà ta cũng không được chôn ở Mãng Sơn như lời hắn nói lúc ta còn mê man.

 

Ngược lại, bị phản quân ném vào bãi tha ma.

 

Vài ngày sau, ta tỉnh dậy giữa cơn mưa như trút nước, bị chôn vùi trong tầng tầng lớp lớp xác chết, hơi thở yếu ớt.

 

Đúng lúc ấy, quân của Thiệu Đạo Tịch đánh vào kinh thành.

 

Thiệu Sơn dẫn quân dọn xác phản tặc, sớm hơn quốc sư một bước, phát hiện ra ta.

 

Ta đành bịa ra thân phận A Oanh.

 

Dù sau đó quốc sư cũng tìm được ta, cùng ta che giấu Thiệu Sơn, đưa ta lên núi dưỡng thương.

 

Nhưng thân phận A Oanh căn bản không chịu nổi điều tra, không có hộ tịch, không có lộ dẫn, Thiệu Sơn lại thường xuyên đến thăm, không cách nào thoát ra được.

 

Nhà họ Lưu đã sụp đổ, quốc sư cũng chỉ có thể ẩn mình trốn chạy, không giúp gì thêm được.

 

Thế mà kẻ khiến ta ra nông nỗi này lại còn đắc ý ra mặt.

 

Ta đẩy Lưu Giản ra.

 

"Ta thật lòng với ngươi! Nhìn ngươi bị gian thần khống chế, giả ngốc giả điên trong thâm cung, không thấy ánh mặt trời, ngươi gọi ta là tỷ tỷ, ta thương xót ngươi, đối xử tốt với ngươi. Còn ngươi thì sao? Ngươi đối xử với ta thế nào hả!"

 

Lưu Giản buông tay, lảo đảo một bước, bật cười khinh bạc, giọng khàn khàn nghẹn ngào:

 

"Nàng không còn cách nào… khi đó ta cũng vậy, ta biết làm sao đây…"

 

Hắn bỗng nhiên áp sát, mạnh mẽ nâng mặt ta lên.

 

"Người phu quân mà nàng ngày đêm mong chờ sẽ đến đón nàng về, hắn căn bản chẳng để tâm nàng sống c.h.ế.t thế nào. Hắn nay đã đem quân đánh đến tận cửa Hoàng Hà. Giả Chung bị ép đến đường cùng, chỉ một lòng muốn g.i.ế.c nàng để trút hận."

Loading...