Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 103

Cập nhật lúc: 2025-12-18 12:29:06
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thấy Văn Yến Tây tới, mấy chiến sĩ nghiêm chào: "Chào Đoàn trưởng Văn!"

 

Văn Yến Tây đ.á.n.h giá trang phục của mấy , vẫn là đồ tác chiến dã ngoại, quần áo lấm lem bụi đất, mặt mũi cũng nhem nhuốc, kịp về ký túc xá vệ sinh cá nhân. Ánh mắt Văn Yến Tây lướt qua họ, về phía trạm xá lưng.

 

Ngày thường qua giờ tan tầm, trạm xá chỉ đèn phòng trực ban sáng, hôm nay đèn đuốc sáng trưng. Điều chứng tỏ tình huống khẩn cấp, chiến sĩ thương đang cấp cứu bên trong. Trong lòng Văn Yến Tây sinh dự cảm chẳng lành, nhưng mặt hề lộ vẻ hoảng loạn, vẫn giữ nguyên bộ dạng Diêm Vương mặt lạnh: "Có chuyện gì? Ai thương?"

 

Hai chiến sĩ trẻ . Người chiến sĩ lúc trả lời câu hỏi của Thẩm Chiếu Nguyệt trong phòng cấp cứu đại diện trả lời. Cậu chào kiểu quân đội: "Báo cáo Đoàn trưởng Văn, là Trung đội trưởng Văn xảy chuyện."

 

Suy đoán trong lòng xác thực, mày Văn Yến Tây nhíu : "Văn Kình ?"

 

Chiến sĩ trẻ : "Khi chúng huấn luyện dã ngoại núi, Trung đội trưởng Văn cẩn thận giẫm bẫy rập, rơi ổ rắn, rắn c.ắ.n trúng độc, vết thương nghiêm trọng."

 

Một chiến sĩ khác nãy giờ im lặng bổ sung: "Vừa các bác sĩ y tá trong trạm xá cấp cứu cả buổi, chị dâu cũng châm cứu cho Trung đội trưởng Văn, là nọc độc thải hơn nửa, nhưng hiện tại vẫn qua cơn nguy kịch, đang theo dõi. Viện trưởng Cao cho tất cả nhân viên y tế tham gia cấp cứu ăn cơm , chỉ giữ vài trông coi trong phòng bệnh, chị dâu ."

 

Văn Yến Tây gật đầu. Dù tin cháu ruột thương, thần sắc mặt cũng đổi gì nhiều, vẫn lạnh băng như cỗ máy vô cảm. Hắn dùng ánh mắt sắc bén quét hai từ đầu đến chân: "Các thương ?"

 

Hai chiến sĩ trẻ lắc đầu: "Báo cáo Đoàn trưởng, chúng thương!"

 

"Nếu về thấy khỏe, nhất định đến trạm xá tìm bác sĩ ngay." Văn Yến Tây lệnh: "Các về nghỉ ngơi , trạm xá tin gì sẽ cho báo."

 

Hai chiến sĩ chờ Văn Kình qua cơn nguy kịch, nhưng thấy thần sắc nghiêm túc của Văn Yến Tây, bèn chào xoay về đơn vị.

 

Văn Yến Tây bước trạm xá ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc trong khí. Mày nhíu , nhưng nhanh thần sắc khôi phục bình tĩnh, bước nhanh về phía phòng cấp cứu.

 

Thẩm Chiếu Nguyệt bên giường bệnh Văn Kình, tay bưng cốc nước uống từng ngụm nhỏ. Liễu Tư Ngữ bên giường, Văn Kình hôn mê, ánh mắt bi thương.

 

Giờ phần lớn quân y và y tá căng tin ăn cơm, chỉ Cao Văn giữ hai y tá để xử lý các vết thương khác Văn Kình. Ngoài chỗ rắn cắn, Văn Kình còn ít vết thương lớn nhỏ do cành cây, đá cứa . Tuy chỉ là vết thương nhỏ nhưng cũng khử trùng băng bó, nếu nhiễm trùng thì hậu quả nhất cũng là t.ử vong.

 

Hai y tá phụ trách khử trùng bôi t.h.u.ố.c cho các vết thương nhỏ, còn Liễu Tư Ngữ cầm khăn ướt lau bùn đất tay và mặt Văn Kình. Chiếc khăn trắng tinh khi lau qua bàn tay thô ráp của liền vết m.á.u khô nhuộm thành màu đỏ sẫm.

 

Liễu Tư Ngữ cúi đầu, mím môi cho thành tiếng, nhưng nước mắt cứ như cần tiền, tí tách rơi xuống, nện cả tay Văn Kình.

 

"Em gái Thẩm," Liễu Tư Ngữ quá nhiều, giọng vốn nũng nịu giờ khàn, mang theo giọng mũi nồng đậm: "Anh Văn Kình sẽ chứ?"

 

Thẩm Chiếu Nguyệt quá chắc chắn: "Tuy rằng m.á.u độc trong Văn Kình thanh lọc hơn một nửa, nhưng ai phần độc tố còn sẽ ảnh hưởng thế nào, hiện tại vẫn qua cơn nguy kịch. Chúng bây giờ chỉ thể chờ, chờ xem hai liều huyết thanh Viện trưởng Cao tiêm tác dụng , chờ Văn Kình tỉnh ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-ca-gia-tai-ga-cho-thu-truong/chuong-103.html.]

 

Liễu Tư Ngữ mở đôi mắt ầng ậng nước Thẩm Chiếu Nguyệt: " thuật châm cứu của em xuất thần nhập hóa..."

 

Thẩm Chiếu Nguyệt ngắt lời cô : " là bác sĩ, thể trị bệnh cứu , nhưng dám đảm bảo chắc chắn chữa là khỏi, cứu là sống."

 

Liễu Tư Ngữ mím môi, vẻ tủi đáng thương, động tác nhẹ nhàng tiếp tục lau vết bẩn tay Văn Kình, nữa.

 

Thẩm Chiếu Nguyệt thu hết cử chỉ của Liễu Tư Ngữ mắt, mượn động tác uống nước dùng cốc che độ cong châm chọc nơi khóe miệng. Liễu Tư Ngữ hổ là nhiệm vụ công lược lão luyện, kỹ năng diễn xuất thật , mỗi biểu cảm, mỗi giọt nước mắt đều đắn đo đúng chỗ, khiến thấy giả trân, lôi kéo cảm xúc. Vì công lược Văn Kình, Liễu Tư Ngữ cũng coi như dốc hết vốn liếng. Văn Kình còn c.h.ế.t mà cô ba trận . Cũng may Văn Kình còn đang hôn mê, bằng thấy bộ dáng bi thương c.h.ế.t đáng thương của Liễu Tư Ngữ, nọc rắn độc c.h.ế.t thì cũng đau lòng vì Liễu Tư Ngữ mà c.h.ế.t.

 

Vừa đặt cốc nước xuống, Thẩm Chiếu Nguyệt thấy Văn Yến Tây đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bệnh. Lúc cô mới nhớ quên khuấy , quên nhờ về nhà báo tin để chờ cơm.

 

"Chú út." Thẩm Chiếu Nguyệt ôm cốc nước chạy về phía Văn Yến Tây.

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Văn Yến Tây bước tới vài bước đón lấy cô, một tay hờ hững ôm eo, tay đỡ vai để cô vững.

 

"Xin chú út nhé, em vội cấp cứu cho Văn Kình, quên nhờ báo cho ." Thẩm Chiếu Nguyệt dùng giọng mềm mại xin , thái độ mười phần thành khẩn: "Em mãi về, lo lắng ?"

 

Văn Yến Tây cũng trách cô tâm ý công việc, dáng vẻ tự trách của cô, đau lòng: " trách em, nhưng đúng là chút lo lắng nên qua đây xem ."

 

Văn Yến Tây về phía giường bệnh của Văn Kình, đáy mắt cảm xúc khác lạ d.a.o động: "Nó hiện tại thế nào?"

 

Thẩm Chiếu Nguyệt bên cạnh , ôn nhu : "Trải qua nỗ lực của thể nhân viên y tế trạm xá, m.á.u độc trong cơ thể thanh lọc hơn nửa, nhưng vẫn qua cơn nguy kịch. Nếu ngày thể khôi phục ý thức thì sẽ vấn đề gì quá lớn."

 

"Vất vả cho em ." Trước mặt ngoài, Văn Yến Tây thể hành động mật gì, chỉ gật đầu: "Bên phía bác cả cứ khoan hãy báo, bác cả lớn tuổi ."

 

Thẩm Chiếu Nguyệt khẽ lắc đầu: "Chuyện giấu ."

 

Văn Yến Tây cũng giấu , nhưng giấu lúc nào lúc . Văn Khải Dân tuổi, để ông đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh quả thực tàn nhẫn.

 

"Chú út, giúp em một việc." Thẩm Chiếu Nguyệt nhẹ nhàng kéo tay áo Văn Yến Tây, đầu ngón tay lơ đãng lướt qua mặt trong cổ tay .

 

Bàn tay to của Văn Yến Tây bắt lấy cái vuốt nhỏ an phận của cô, cúi đầu đối diện với đôi mắt tràn đầy ý : "Việc gì?"

 

Thẩm Chiếu Nguyệt chỉ Văn Kình đang hôn mê: "Đỡ dậy, cho uống nước."

 

 

Loading...