Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 160
Cập nhật lúc: 2025-12-18 13:59:08
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Văn Yến Tây cử động cánh tay, trong mắt lóe lên thâm ý: " thế, đến hôm cưới là khỏi ." Anh dừng , khóe môi nhếch lên nụ đầy ẩn ý: "Nếu khỏi thì thu chút lợi tức ?"
Mặt Thẩm Chiếu Nguyệt nóng lên, giả vờ hiểu ẩn ý trong lời , tập trung băng bó vết thương. Ngón tay cô nhẹ nhàng chuyên nghiệp, động tác đau mà vẫn chắc chắn.
Thay t.h.u.ố.c xong, hai cùng đến trạm xá. Nắng thu chiếu rọi con đường nhỏ, sương sớm long lanh ngọn cỏ ven đường.
Vừa đến nơi, họ thấy từ xa Cao Văn đang đỡ một chiến sĩ trẻ chậm rãi hành lang.
"Tiểu Lưu xuống giường ?" Thẩm Chiếu Nguyệt vui mừng bước nhanh tới, chẳng bận tâm việc tại Cao Văn đích chăm sóc Tiểu Lưu.
Cao Văn ngẩng lên thấy họ, tươi: "Ừ, hôm nay đầu xuống đất . Vết thương do nổ nặng thế mà hơn nửa tháng hồi phục thế , đúng là kỳ tích."
Tiểu Lưu mặt vẫn tái nhưng ánh mắt sáng ngời. Thấy Văn Yến Tây, theo bản năng định nghiêm chào nhưng dùng ánh mắt ngăn .
"Cảm thấy thế nào?" Văn Yến Tây hỏi, sự quan tâm trong giọng giấu kỹ nhưng vẫn Thẩm Chiếu Nguyệt bắt .
"Báo cáo... Ờ, em thấy đỡ nhiều ." Tiểu Lưu gãi đầu ngượng ngùng, "Chỉ là chân còn mềm."
Thẩm Chiếu Nguyệt kiểm tra vết thương cho : "Hồi phục nhanh thật, nhưng chủ quan. Tổn thương nội tạng cần thời gian dài điều dưỡng, xuất viện xong ít nhất tĩnh dưỡng một tháng, việc nặng, rõ ?"
Tiểu Lưu gật đầu liên tục, mặt đỏ lên vì cảm kích: "Cảm ơn bác sĩ Thẩm, thời gian qua phiền chị."
"Đó là việc chúng nên ." Cô , sực nhớ điều gì, "Cậu đợi chút."
Cô phòng thuốc, lát cầm chai nước t.h.u.ố.c đưa cho Tiểu Lưu: "Trước khi uống cái , cho hồi phục đấy."
Đó là nước đun sôi để nguội pha chút nước linh tuyền, gì đặc biệt nhưng Tiểu Lưu uống cạn một liền cảm thấy luồng khí ấm từ cổ họng trôi xuống dày, lan tỏa khắp , tinh thần phấn chấn hẳn lên.
"Cảm ơn chị," mặt càng đỏ hơn, do hiệu quả thần kỳ của nước do ngượng ngùng mặt cô, "Có gì khỏe em sẽ đến trạm xá."
Văn Yến Tây bất động thanh sắc bước lên nửa bước, chắn tầm của Tiểu Lưu về phía Thẩm Chiếu Nguyệt: "Về nhà nghỉ ngơi cho , đây là mệnh lệnh."
"Rõ!" Tiểu Lưu theo bản năng thẳng lưng, đó Cao Văn dìu về phòng bệnh, lát nữa đồng đội sẽ đến đón về ký túc xá.
Tiễn Tiểu Lưu xong, công việc ở trạm xá diễn như thường lệ. Văn Yến Tây tuy khỏi hẳn nhưng nền tảng sức khỏe , bắt đầu tập luyện đơn giản trở . Thẩm Chiếu Nguyệt định bắt treo tay thêm hai ngày, nhưng cam đoan mãi sẽ cậy mạnh, cô mới thôi.
Văn Yến Tây về đơn vị, Thẩm Chiếu Nguyệt tiếp đãi dân làng đến khám chui phòng t.h.u.ố.c tiếp tục phối thuốc.
Gần trưa, trạm xá vắng bệnh nhân. Thẩm Chiếu Nguyệt bên cửa sổ sắp xếp bệnh án, gian yên tĩnh chỉ tiếng ngòi bút sột soạt giấy.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu, ánh mắt cô vô thức hướng về phía Văn Yến Tây đang đợi ngoài cửa từ bao giờ. Anh chăm chú khẩu hiệu tuyên truyền tường, vài lọn tóc đen rủ xuống trán mềm những đường nét lạnh lùng thường ngày. Nắng chiếu lên sườn mặt , hàng mi dài đổ bóng nhạt.
Dường như cảm nhận cái của cô, Văn Yến Tây đầu, bắt gặp ánh mắt cô chuẩn xác. Thẩm Chiếu Nguyệt vội cúi đầu giả vờ xem bệnh án, vành tai lặng lẽ ửng đỏ.
Khóe môi Văn Yến Tây khẽ nhếch nhưng vạch trần, đầu . , thể tập trung khẩu hiệu tường nữa. Suy nghĩ trôi về ngày kinh hoàng đó - tiếng t.h.u.ố.c nổ xèo xèo, khuôn mặt hoảng sợ của Tiểu Lưu, khoảnh khắc lao tới... đau đớn, bóng tối, và hình ảnh t.h.ả.m khốc đầu tiên khi mở mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-ca-gia-tai-ga-cho-thu-truong/chuong-160.html.]
Ánh mắt phiêu về phía Thẩm Chiếu Nguyệt. Cô đang chăm chú , mày nhíu, lọn tóc mai rủ xuống má đung đưa theo nhịp thở. Anh bỗng vén lọn tóc đó tai giúp cô.
"Sao thế?" Cảm nhận , cô ngẩng đầu.
Anh nhanh chóng tìm cớ: "Đang nghĩ vết thương của Tiểu Lưu hồi phục nhanh thật."
Cô gật đầu: "Vâng, nhanh hơn dự kiến nhiều. Người trẻ sức hồi phục là chuyện mừng."
Ánh mắt cô thoáng d.a.o động, Văn Yến Tây tinh ý nhận . Anh chỉ đơn giản là sức hồi phục của trẻ - chai "nước" chắc chắn bí mật. Thẩm Chiếu Nguyệt cũng luôn bắt uống nước. định truy hỏi. Ai cũng bí mật, , cô cũng . Quan trọng là cô dùng nó để cứu .
Chuông báo nghỉ trưa vang lên, Thẩm Chiếu Nguyệt kết thúc công việc, sóng vai cùng ăn trưa. Gió thu thổi qua, lá cây xào xạc, vài chiếc lá vàng sớm xoay tròn rơi xuống.
"Trời lạnh ," cô khẽ, "Từ mai thật sự tắm nước lạnh nữa ."
Anh nghiêng đầu cô : "Quan tâm ?"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Cô lườm : "Em là bác sĩ, nhắc nhở bệnh nhân là trách nhiệm."
"Chỉ là trách nhiệm thôi ?" Giọng trầm thấp, mang theo sự dụ dỗ như như .
Cô đáp, nhưng vành tai ửng hồng bán cô. Anh khẽ, trêu nữa.
Gần đến nhà ăn, hỏi: "Chuyện đám cưới, em ý tưởng gì đặc biệt ?"
"Đơn giản thôi là ... Tình hình hiện tại nên quá phô trương." Cô ngẩn một chút lắc đầu.
Xuất tiểu thư nhà tư bản của cô khó bảo đảm sẽ gây rắc rối cho và bác Khải Dân. Những kẻ cố tình gây sự chẳng quan tâm ông ngoại cô nhà tư bản đỏ , cứ dính dáng đến tư bản là . Cô khó , cũng gây phiền cho bác.
Đám cưới là chuyện vui, cô để ý nhất là cưới ai chứ quá trình thế nào. Cô một đám cưới đáng nhớ, độc nhất vô nhị, nhưng vì xuất của mà để vết nhơ đậm nét.
"Để em chịu thiệt thòi ." Giọng nhẹ, gần như gió thổi tan.
cô thấy, dừng bước nghiêm túc: "Không thiệt thòi . Thời buổi , sống bình an, giúp đỡ cần giúp là ."
Anh cô, ánh nắng chiếu mắt cô lấp lánh ấm áp. Anh chợt hiểu phụ nữ thu hút hết đến khác - chỉ vì vẻ và sự thông minh, mà còn vì sự kiên cường và thiện lương cô vẫn giữ trong những năm tháng gian khó.
"Thẩm Chiếu Nguyệt," hiếm khi gọi cả tên họ cô, giọng trịnh trọng, "Anh sẽ đối với em."
Lời hứa bất ngờ khiến cô ngẩn ngơ. Bốn mắt , thời gian như ngưng đọng.
Hồi lâu, cô khẽ gật đầu, khóe môi cong lên dịu dàng: "Em ."
Ba chữ đơn giản nhưng nặng ngàn cân. Đó là niềm tin, là sự phó thác, là lời hứa của hai linh hồn nương tựa giữa thời cuộc biến động.