Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 162

Cập nhật lúc: 2025-12-18 13:59:10
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùi thức ăn dầu mỡ của nhà ăn tan hết, trộn lẫn với mùi t.h.u.ố.c sát trùng tạo nên bầu khí dính nhớp, ngột ngạt trong phòng trực ban trạm xá.

 

Đầu ngón tay Liễu Tư Ngữ lạnh toát, chằm chằm , tiếng thông báo lạnh lùng của hệ thống vang lên trong đầu: [Đây là phương án hiệu quả cao nhất hiện tại, ký chủ hãy nắm bắt cơ hội.]

 

[Mục tiêu nhiệm vụ: Cưỡng hôn Văn Yến Tây, tăng độ thiện cảm của nhân vật mục tiêu. Nhiệm vụ thất bại: Khởi động chương trình trừng phạt.]

 

Nhiệm vụ thất bại hệ thống sẽ tự động khởi động chương trình trừng phạt? Liễu Tư Ngữ bao nhiêu nhiệm vụ từng trừng phạt bao giờ. Cô nhếch mép, tuyệt đối sẽ để chiến tích bất bại của hủy hoại trong tay Văn Yến Tây. Chỉ là cưỡng hôn thôi mà? Dù cũng chẳng thiệt.

 

Vừa còn thể gây chia rẽ giữa Thẩm Chiếu Nguyệt và Văn Yến Tây. Thẩm Chiếu Nguyệt dạo gì cũng dính lấy chồng, rõ ràng là đang đề phòng cô . Liễu Tư Ngữ thầm nghĩ, xem Thẩm Chiếu Nguyệt cũng chẳng tự tin như vẻ bề ngoài.

 

siết chặt lòng bàn tay, móng tay bấm thịt, tuyệt đối thể thất bại.

 

Cách đó xa, Văn Yến Tây và Văn Kình khỏi nhà ăn một đoạn Thẩm Chiếu Nguyệt đuổi với lý do tản bộ tiêu thực khi ăn no.

 

Thực xa. Gió thu đầu mùa mang theo sự khô ráo của nắng lướt qua mặt, cô chậm rãi dạo bước dọc bên ngoài trạm xá, tính toán cách. Phạm vi lén của Johnny hạn, cô thể quá xa kẻo bỏ lỡ âm mưu của Liễu Tư Ngữ và hệ thống.

 

Cũng may Liễu Tư Ngữ để cô đợi lâu, nhanh từ nhà ăn .

 

Thẩm Chiếu Nguyệt theo Liễu Tư Ngữ về phía trạm xá với cách , mặt biểu cảm nhưng trong lòng lạnh. Chút tâm tư cỏn con của ả nông cạn như váng dầu đĩa, liếc qua là thấy đáy.

 

Chập tối, Thẩm Chiếu Nguyệt về nhà Văn Yến Tây. Tiếng khóa cửa vang lên, ngăn cách thế giới bên ngoài.

 

Vừa phòng khách, cô thả Johnny .

 

Johnny chạy vòng quanh cô điên cuồng, giọng gấp tủi : "Chủ nhân! Chủ nhân! Johnny sống nữa! Nam chủ nhân sạch sẽ nữa !"

 

Quen với kiểu giật thon thót của nó, cô ngay nó chuyện giữa hệ thống và Liễu Tư Ngữ tự biên tự diễn quá đà.

 

xuống sô pha, Johnny vội đưa cốc nước linh tuyền, đôi mắt điện t.ử xanh lam nhấp nháy lo âu: "Cô chủ, cô sốt ruột ?"

 

Cô uống một ngụm nước: "Từ từ xem nào, chuyện gì?"

 

"Là con xanh Liễu Tư Ngữ đó! Ả, ả dám định cưỡng hôn nam chủ nhân!" Giọng Johnny the thé lên, tràn đầy phẫn nộ và thể tin nổi lập trình sẵn, " rõ mồn một! Cái hệ thống phế vật đó bày mưu tính kế ép ả ! Bảo là hôn mặt cô! Để tăng độ thiện cảm cái khỉ gì đó! Phui!"

 

Cô nhướng mày, thong thả: "Thế ? Rồi nữa?"

 

"Ả còn tưởng thể chia rẽ cô và nam chủ nhân cơ! Ngu hết chỗ ! Nam chủ nhân là của cô mà!" Johnny nghiến răng, "Ả còn thấy khả thi mới sợ! Chủ nhân xem chiều cao của ả !" Giọng điệu Johnny trở nên cực kỳ châm chọc, "Đứng thẳng mét sáu ? Nam chủ nhân cao 1m89! Tỷ lệ hảo! Ả với tới ? Hả?"

 

Johnny giả tiếng thở hồng hộc vì tức: "Chẳng lẽ ả định kê ghế? Hay nhảy xổ lên hôn cằm nam chủ nhân? Hoặc hôn yết hầu? Eo ơi - nghĩ đến cảnh đó là thấy nam chủ nhân còn thuần khiết nữa ! Bẩn, bẩn quá! Johnny bỏ cuộc! Bị hôn trúng là vứt đấy chủ nhân!"

 

Thẩm Chiếu Nguyệt nhịn cong môi . Cô tưởng tượng cảnh Liễu Tư Ngữ sức nhảy lên như một món đồ trang trí vụng về cố với lấy viên kẹo cao, còn Văn Yến Tây chắc sẽ cau mày, mặt vô cảm lùi khiến ả ngã sấp mặt. là... tính hài hước.

 

"Vứt thì đến nỗi," giọng cô nhàn nhạt, khóe miệng nhếch lên vẻ tự tin, "Chưa đến việc Liễu Tư Ngữ chạm cổ áo Văn Yến Tây , kể cả chạm thật thì cũng là hại."

 

Johnny trừng mắt nhắc nhở: "Cô chủ, xin hãy tỉnh táo, vứt bỏ não yêu đương, tắt kính lọc tình nhân ."

 

Cô chẳng thèm , tiếp: "Bị phụ nữ ghét chạm , đáng thương lắm , chủ động. Cùng lắm là bẩn tí, sát trùng kỹ là dùng tiếp ."

 

"Sát trùng diện! Cả trong lẫn ngoài!" Johnny hung hăng phụ họa, mắt điện t.ử lóe hung quang, "Chủ nhân, giờ ? Hay cho ả uống thêm t.h.u.ố.c xổ , để mai ả trong nhà vệ sinh đến tê chân, nhảy lên nổi nữa!"

 

"Không cần." Cô rũ mi, che tia lạnh lẽo trong đáy mắt, "Cứ xem kịch thôi."

 

tận mắt xem màn kịch do hệ thống ép buộc, diễn viên lượng sức sẽ kết thúc t.h.ả.m hại thế nào.

 

Văn Yến Tây về muộn hơn ngày. Không thấy vợ ngắm mầm t.h.u.ố.c trong sân như thường lệ, xách đồ ăn nhà thì thấy cô đang gục xuống bàn ngẩn ngọn đèn dầu.

 

Anh đặt hộp cơm xuống, bàn tay thô ráp xoa đầu cô: "Sao thế? Không khỏe ?"

 

Thẩm Chiếu Nguyệt hồn, vẫn giữ tư thế gục đầu , trong mắt lấp lánh ánh nước vụn vỡ.

 

"Chú út, về ." Cô sán gần mật như khi mà chào hỏi bình thường, dậy bếp lấy bát đũa, "Rửa tay ăn cơm ."

 

Ánh mắt Văn Yến Tây trầm xuống theo bóng lưng cô, trực giác mách bảo cô đang tâm sự. Chẳng giữa hai chuyện gì cũng trao đổi ? Sao giờ cô giấu ?

 

Anh mím môi, rửa tay xong thì thấy cô chia cơm xong, đợi ở bàn.

 

Anh nhận cốc nước cô đưa, uống một ngụm: "Ăn nhanh kẻo nguội." Nói xong cúi đầu và cơm.

 

Cảm nhận ánh mắt chăm chú từ đối diện một lúc lâu, ngẩng lên, quả nhiên bắt gặp ánh mắt kịp thu hồi của cô.

 

Thẩm Chiếu Nguyệt như chú chim kinh động, lông mi run lên, tay vô thức gẩy thức ăn trong bát.

 

"Có chuyện gì thế?" Anh gắp miếng thịt mỡ cô gạt sang một bên, giọng vẫn bình , cảm xúc.

 

Đầu ngón tay cô co như đang hạ quyết tâm. Ánh đèn vàng đầu đổ xuống, tạo bóng râm khuôn mặt cúi gằm của cô.

 

Thẩm Chiếu Nguyệt hít một , giọng lớn nhưng rõ ràng xuyên qua gian vô hình giữa hai : "Văn Yến Tây... nếu khác ngoài em cưỡng hôn, thì thế nào?"

 

Chương 163

Động tác lùa cơm khựng , đôi đũa tay Văn Yến Tây lướt qua đáy hộp cơm nhôm, phát một âm thanh ngắn ngủi chói tai. Dường như chịu nổi lực đạo đang dồn lên nó, đôi đũa gãy "rắc" một tiếng.

 

Văn Yến Tây ngước mắt lên, thẳng Thẩm Chiếu Nguyệt. Đôi mắt đen vốn dĩ luôn điềm tĩnh quá mức của thoáng lướt qua một tia nghi hoặc cực nhạt, giống như viên đá ném hồ sâu, gợn sóng kịp lan vội trở vẻ yên lặng.

 

Đây đầu tiên cô hỏi kiểu vấn đề giả định , cũng đầu tiên thấy những câu hỏi vẻ hoang đường như .

 

Anh Thẩm Chiếu Nguyệt thiếu cảm giác an , nhưng vấn đề hiện tại của cô dường như chỉ dừng ở việc thiếu an nữa. Cô hình như đang chút lo âu?

 

Văn Yến Tây đặt đôi đũa gãy lên bàn, phát một tiếng "cạch" giòn tan.

 

"Không khả năng đó." Văn Yến Tây nghiêm túc Thẩm Chiếu Nguyệt, ngữ điệu chút phập phồng, như đang trần thuật một định luật vật lý, "Sự trong sạch của cho phép bất kỳ kẻ nào xâm phạm. Chỉ cần , ai thể đến gần ."

 

Văn Yến Tây dừng một chút, ánh mắt lướt qua sườn mặt căng thẳng của cô: "Ai sẽ loại chuyện chứ?"

 

Nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt, Văn Yến Tây cố gắng điều gì đó từ vẻ mặt khuất trong bóng tối của cô: "Tại tự nhiên em hỏi vấn đề kỳ quái như ?"

 

Thẩm Chiếu Nguyệt tránh ánh mắt dò xét của , cúi đầu dùng đũa gắp một miếng đậu phụ kho thịt. Lực tay mất kiểm soát khiến miếng đậu phụ kẹp nát bấy.

 

Cô gượng gạo nở một nụ ngắn ngủi: "Không gì, chỉ là... tiện miệng hỏi thôi."

 

Ánh mắt Văn Yến Tây dừng đỉnh đầu đang cúi thấp của cô hai giây. Sự nghi hoặc vẫn tan biến, nhưng cũng chỉ dừng ở đó.

 

Thực , cho dù Thẩm Chiếu Nguyệt gì, trong lòng Văn Yến Tây cũng lờ mờ một suy đoán.

 

Trong đầu Văn Yến Tây hiện lên một gương mặt khiến buồn nôn. Nếu thực sự là Liễu Tư Ngữ dám loại chuyện với , tuyệt đối sẽ buông tha cho cô .

 

Thời đại , chuyện nam nữ thụ thụ bất là vấn đề lớn. Đừng là hôn môi giữa chốn đông , ngay cả việc nắm tay ngoài đường cũng chỉ trỏ . Cho dù mật với Thẩm Chiếu Nguyệt đến , cũng đợi về đến nhà, đóng cửa mới dám ôm hôn, bồng bế cô.

 

Nếu Liễu Tư Ngữ dám cưỡng hôn , hủy hoại sự trong sạch của , sẽ kiện cô tội lưu manh, tặng cho cô một viên "kẹo đồng"!

 

Xem sự tồn tại của Liễu Tư Ngữ và những hành động gần đây của cô vẫn ảnh hưởng đến tâm lý Thẩm Chiếu Nguyệt. Miệng Thẩm Chiếu Nguyệt coi Liễu Tư Ngữ gì, nhưng thực chất vẫn để tâm.

 

Thẩm Chiếu Nguyệt là đang để tâm đến !

 

Ý nghĩ khiến trong lòng Văn Yến Tây ngọt ngào, phảng phất như món đang ăn trong bát là sườn hầm khoai tây đậu phụ kho, mà là đang ăn mật ong.

 

Văn Yến Tây cầm lấy một đôi đũa mới, tiếp tục ăn cơm. Không khí trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng động nhỏ khi hai dùng bữa.

 

Bữa tối kết thúc trong sự trầm mặc nhưng cả hai đều ngầm hiểu ý .

 

Chương 164

Sáng hôm , tại văn phòng của Văn Khải Dân.

 

Văn Khải Dân bàn việc, đẩy một tập tài liệu đến mặt Văn Yến Tây.

 

"Quy trình chi tiết hóa một nữa, đây là bản cuối cùng. Cháu xem , còn một tuần nữa, ý tưởng gì thì vẫn kịp đề xuất." Giọng của Văn Khải Dân mang theo sự trầm thường thấy của ở vị trí cao, nhưng tốc độ nhanh hơn bình thường, tiết lộ sự coi trọng đối với hôn sự .

 

Văn Yến Tây cầm lấy tài liệu. Mỗi một bước trong hôn lễ, thời gian chính xác, nhân sự sắp xếp đều vị trí, quy trình cũng rườm rà. Anh lướt nhanh, ánh mắt đảo qua những dòng chữ tay nắn nót kiểu chữ Khải: tiếp khách, tuyên thệ, nâng ly chúc mừng... Mọi thứ đều hảo, phù hợp với chủ đề và yêu cầu của thời đại .

 

"Không thành vấn đề ạ." Văn Yến Tây đặt tài liệu trở mặt bàn, giọng vẫn vững vàng như khi.

 

Văn Khải Dân gật đầu, ngả lưng ghế, hai tay đan đặt lên bàn: "Còn bên phía Nguyệt Nguyệt thì ? Đều xác nhận cả chứ? Con gái con lứa, đến lúc cận kề thường chút tâm trạng thất thường, cháu nhớ trấn an con bé nhiều ."

 

Nhắc tới Thẩm Chiếu Nguyệt, cảnh tượng bàn cơm tối qua vô cớ ập tâm trí Văn Yến Tây. Ánh mắt lấp l.i.ế.m của cô, câu hỏi đột ngột đến mức gần như hoang đường . Anh vốn định bỏ qua, nhưng lẽ cụm từ "tâm trạng thất thường" mà bác cả nhắc đến châm ngòi nổ. Văn Yến Tây khựng , hiếm khi lắm miệng thêm một câu.

 

"Cô gần đây..." Văn Yến Tây cân nhắc từ ngữ, "Hay hỏi cháu mấy câu hỏi kỳ quái."

 

"Hả?" Văn Khải Dân nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú, "Ví dụ?"

 

Vẻ mặt Văn Yến Tây chút rối rắm, dường như khó mở lời: "Tối qua lúc ăn cơm, cô đột nhiên hỏi cháu, nếu phụ nữ khác ngoài cô cưỡng hôn thì ."

 

Văn phòng trong phút chốc tĩnh lặng đến đáng sợ. Ngay cả chim sẻ cành cây ngoài cửa sổ cũng ngừng hót, chỉ còn tiếng lá cây xào xạc khi gió thổi qua.

 

Vẻ thong dong mặt Văn Khải Dân bốc sạch sẽ trong nháy mắt. Ông chằm chằm Văn Yến Tây, ánh mắt sắc bén như lột bỏ lớp vỏ mặt vô cảm của cháu .

 

Vài giây tĩnh mịch trôi qua, ông lão bỗng nhiên bật dậy khỏi ghế, nhoài về phía , cách chiếc bàn việc rộng lớn, hề báo mà vung tay lên——

 

"Bốp!"

 

Một cú tát như trời giáng, nặng giòn, quất thẳng vai Văn Yến Tây.

 

Lực đạo lớn đến mức khiến Văn Yến Tây kịp đề phòng, vững, loạng choạng suýt ngã.

 

Cảm giác đau rát nhanh chóng lan tỏa đầu vai, định hình, dùng lưỡi đá nhẹ vách trong khoang miệng, ngẩng đầu Văn Khải Dân đang giận dữ.

 

Nơi đáy mắt vốn bình lặng gợn sóng của đầu tiên hiện rõ sự ngỡ ngàng, nhưng nhiều hơn cả là một loại hoang mang lạnh lùng.

 

"Bác cả?"

 

"Mày còn mặt mũi mà hỏi !" Ngực Văn Khải Dân phập phồng, ngón tay chỉ run lên vì giận, "Con bé vô duyên vô cớ lo lắng cái chuyện ?! Hả? Văn Yến Tây, trong đầu mày cả ngày ngoài huấn luyện còn cái gì nữa ? Có mày qua gần gũi với phụ nữ nào minh bạch để con bé nhận ?!"

 

Cơ hàm Văn Yến Tây căng chặt trong chốc lát. Anh thẳng , Văn Khải Dân, sự ngỡ ngàng trong mắt rút , một nữa sự bình tĩnh đóng băng bao phủ, chỉ là lớp băng đó nứt một khe hở của sự khó tin.

 

"Bác còn tin nhân phẩm của cháu ?" Giọng Văn Yến Tây trầm thấp hơn , từng chữ nện khí ngưng trệ, "Cháu là thế nào bác ? Phàm là cháu thể chung đụng bình thường với các đồng chí nữ khác, thì cháu cũng sẽ đợi đến bây giờ mới kết hôn, và vợ cháu cũng sẽ là Thẩm Chiếu Nguyệt."

 

Văn Khải Dân đang bạo nộ như những lời kéo giật , sững tại chỗ. Ông thở hổn hển, trừng mắt khuôn mặt chút gợn sóng của đứa cháu trai, dường như đang kịch liệt cân nhắc phán đoán.

 

Sự im lặng gần như đông đặc . Cơn giận ngút trời trong mắt Văn Khải Dân dần rút , đó là sự dò xét thâm trầm và phức tạp hơn. Ông hiểu đứa cháu , sự lý trí đến mức gần như lãnh khốc quả thực là đặc điểm lớn nhất của nó.

 

Trung thành là thứ khắc sâu xương cốt Văn Yến Tây.

 

Bờ vai đang căng cứng của ông lão từ từ buông lỏng xuống. Ông phịch ghế, phát một tiếng động nặng nề. Lửa giận tắt, nhưng một thứ áp lực nặng trĩu khác đè lên. Ông xua tay, vẻ cực độ mệt mỏi: "... Phải, bác cháu sẽ thế."

 

Văn Yến Tây tại chỗ, bả vai nóng rát. Cũng bác cả tát cho nát xương . Hai ngày nay mới tháo dây treo tay, chẳng lẽ đeo nữa? hứa với Thẩm Chiếu Nguyệt sẽ một chú rể trai, để hôn lễ của họ chút tiếc nuối nào.

 

Cái tát của bác cả giống như một cây kim nung đỏ, bất ngờ đ.â.m xuyên qua hàng rào tư duy thường ngày của , đem câu hỏi tưởng như đầu đuôi đêm qua của Thẩm Chiếu Nguyệt, cùng đôi mắt lấp lánh của cô, đóng đinh sâu trong ý thức .

 

Không hoang đường. Không tùy tiện.

 

Lý trí đang đóng băng ầm ầm vỡ một khe nứt lớn, lạnh buốt giá bọc lấy một loại hồi hộp từng bất ngờ bóp nghẹt trái tim Văn Yến Tây – Đó là suy đoán vô vị.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Đó là lời nhắc nhở của cô !

 

Chương 164 (Tiếp)

Nhờ cái tát của Văn Khải Dân, vẻ mặt vốn đang hoang mang của Văn Yến Tây lộ một tia "thì là thế".

 

sắc mặt hề vì nghĩ thông suốt vấn đề mà hòa hoãn , ngược càng thêm ngưng trọng, nghiêm túc.

 

Văn Khải Dân cũng cảm thấy áy náy vì hiểu lầm và đ.á.n.h cháu . Thấy vẻ mặt ngưng trọng của Yến Tây, ông chỉ nghĩ vẫn đang rối rắm chuyện vì Thẩm Chiếu Nguyệt hỏi câu kỳ quái đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-ca-gia-tai-ga-cho-thu-truong/chuong-162.html.]

 

Vốn dĩ Văn Khải Dân định lấy tư cách từng trải để giúp Văn Yến Tây giải quyết vấn đề, nhưng ông cũng chẳng mấy khi tiếp xúc với các cô gái trẻ, nghĩ nửa ngày cũng nên gì. Không gì thì thôi, ông còn hiểu lầm nhân phẩm Văn Yến Tây đoan chính. Thôi, về mấy việc cần dùng đến mồm mép cứ giao cho chính ủy là hơn.

 

Văn Khải Dân nhíu mày, nỗ lực hồi tưởng: "Hồi bác với bác gái cháu kết hôn, bà hình như cũng từng lung tung như thế... Có lẽ là con gái con lứa mắc chứng sợ hãi hôn nhân chăng? Rốt cuộc từ một cô gái chồng chuyển sang vợ , đồng nghĩa với việc tương lai Nguyệt Nguyệt đối mặt với nhiều vấn đề và gánh vác trách nhiệm nhiều hơn, con bé chắc chắn sẽ áp lực."

 

Văn Khải Dân dừng một chút, khẽ thở dài tiếp: "Thân phận của Nguyệt Nguyệt nhạy cảm, tâm tư con bé tỉ mỉ, suy nghĩ nhiều. Hôn kỳ càng đến gần thì càng khó tránh khỏi lo lo mất, cháu bao dung con bé nhiều hơn."

 

Văn Yến Tây gật đầu đồng ý.

 

Đang chuyện thì ngoài cửa vang lên tiếng báo cáo. Văn Kình cầm một bức điện báo bước nhanh , giao cho Văn Khải Dân: "Thủ trưởng, điện khẩn từ biên giới."

 

Văn Khải Dân lập tức đón lấy, ngưng thần kỹ. Văn Kình liếc mắt sang Văn Yến Tây đang thẳng như tùng bên cạnh.

 

Văn Khải Dân xem xong điện báo, bực bội day day giữa mày, xua tay với Văn Yến Tây: "Đi , nên gì thì , biên giới yên ... Chuyện của cháu thì tự để tâm !"

 

Văn Yến Tây chào theo nghi thức quân đội, xoay sải bước ngoài. Văn Kình sững sờ một giây cũng vội vàng đuổi theo.

 

Ra đến bên ngoài, Văn Kình vài bước đuổi kịp Văn Yến Tây, hạ giọng, khóe miệng mím nhẹ vẻ nghiêm túc: "Cháu loáng thoáng, sợ hãi cái gì cơ? Chú út, chú cái gì ? Sao khiến Thẩm Chiếu Nguyệt sợ hãi hôn nhân? Có đám cưới gấp thế ? Theo cháu thì hôn lễ thì cứ từ từ !"

 

"..." Văn Yến Tây nghiêng đầu, ánh mắt chút độ ấm dừng mặt cháu trai.

 

Văn phòng lớn, cuộc đối thoại và động tĩnh giữa và Văn Khải Dân, ngoài cửa chắc chắn rõ mồn một. Anh Văn Kình cố ý lén, nhưng ai ngang qua cũng thể thấy.

 

Giọng Văn Yến Tây cao, nhưng từng chữ như đập màng nhĩ Văn Kình, lạnh đến mức rớt băng vụn: "Văn Kình, chút tâm tư với Thẩm Chiếu Nguyệt, nhưng hiện tại cô là thím nhỏ của , năng chú ý một chút."

 

Máu nóng dồn lên đỉnh đầu Văn Kình, khuôn mặt đỏ bừng, môi mấp máy vài cái định phản bác, nhưng khi chạm đôi mắt đen láy đầy áp lực và thấu hiểu chuyện của Văn Yến Tây, nửa chữ cũng thốt . Chỉ còn yết hầu trượt lên trượt xuống dồn dập, phơi bày sự bối rối và nan kham khi vạch trần.

 

Hai chữ "Thím nhỏ" giống như dùi băng tẩm độc, chính xác và tàn nhẫn, trong nháy mắt đ.â.m thủng sự che giấu vụng về và chút dũng khí tích cóp bấy lâu của Văn Kình.

 

Cổ họng như cát nóng lấp kín, thốt nên lời. Gương mặt và cổ nóng rát, là sự hổ, chật vật, cam lòng, và cả nỗi đau nhức khi đóng đinh lên cột trụ luân thường đạo lý.

 

Văn Kình đột ngột mặt , chằm chằm góc tường, lầm bầm cực nhỏ, như cam lòng, như đang tự bào chữa: "... Vốn dĩ hôn ước với cô là cháu, cô lẽ là vợ cháu..."

 

"Hừ," Văn Yến Tây hừ lạnh một tiếng từ trong mũi, chút lưu tình, "Cậu cũng là 'vốn dĩ'. Chẳng chính thấy Thẩm Chiếu Nguyệt chê bai cô là đại tiểu thư nhà tư bản, mặt nặng mày nhẹ ? Chẳng chê cô bộ tịch, sợ ngoài vị hôn thê hứa hôn từ trong bụng , nên vội vàng đòi hủy hôn ?"

 

"Cháu..." Văn Kình cứng đờ , m.á.u nóng xông lên đầu trong nháy mắt tụt sạch, tai ù ầm ầm.

 

Văn Yến Tây nghiêng đầu, tầm mắt quét qua gương mặt thoắt đỏ thoắt trắng của Văn Kình, thong thả ung dung bồi thêm đòn cuối cùng, từng chữ rõ ràng, ném xuống đất cũng thấy tiếng băng vỡ: "Lúc hủy hôn là do đề xuất, ai ép lựa chọn cả. Đã hủy hôn thì đừng nhớ thương nữa. Bây giờ hối hận, cảm thấy Thẩm Chiếu Nguyệt , nhưng cô nghĩa vụ tại chỗ chờ ."

 

Văn Yến Tây bước về phía , gót giày quân đội nện xuống sàn phát tiếng "cộp cộp" định đầy áp lực, mỗi âm tiết đều như nghiền nát lồng n.g.ự.c đang đập kịch liệt của Văn Kình: "Đừng phạm tiện."

 

Mấy chữ khinh phiêu phiêu rơi xuống nhưng nặng tựa ngàn cân.

 

Văn Kình chôn chân tại chỗ, bóng lưng lạnh lùng biến mất nơi khúc quanh hành lang tranh tối tranh sáng. Bờ vai rộng lớn tựa hồ chịu nổi gánh nặng mà sụp xuống, ngay lập tức gồng cứng lên. Cậu chậm rãi đưa tay lau mặt, đầu ngón tay lạnh lẽo. Cơn đau nhức và cảm giác ngột ngạt cứ đấu đá lung tung trong lồng ngực, mãi tan.

 

Hành lang ánh sáng mờ mịt, tiếng bước chân vọng . Trong đầu Văn Yến Tây lặp lặp câu "sợ hãi hôn nhân" của bác cả, chồng chéo lên đó là ánh mắt cam lòng của Văn Kình và dáng vẻ thôi của Thẩm Chiếu Nguyệt đêm qua. Một nỗi bực bội rõ tên bùng lên, tả xung hữu đột trong lồng n.g.ự.c .

 

Đêm đó, trăng lạnh như nước, lặng lẽ hắt lên song cửa sổ.

 

Thẩm Chiếu Nguyệt đang dựa đầu giường, nương theo ánh đèn bàn xem một cuốn sổ tay y dược, bóng dáng nhu hòa.

 

Văn Yến Tây tắm xong, mang theo một nước ẩm ướt bước . Anh tắt đèn lớn, thẳng đến mép giường, bóng đen trong nháy mắt bao trùm xuống.

 

Dưới ánh trăng, Thẩm Chiếu Nguyệt theo bản năng ngẩng đầu. Còn kịp rõ biểu cảm của , cổ tay một bàn tay to lớn, ấm áp và thô ráp giữ chặt. Lực đạo nhẹ, mang theo sự cường thế cho phép chối từ.

 

Thẩm Chiếu Nguyệt hít một , cuốn sổ tay rơi xuống chăn.

 

Văn Yến Tây cúi , tay chống xuống mép giường bên cạnh cô, đôi mắt đen kịt khóa chặt lấy cô. Bên trong con ngươi cuộn trào những cảm xúc mãnh liệt mà cô từng thấy, giọng ép xuống cực thấp, từng chữ như nghiền qua kẽ răng: "Nguyệt Nguyệt, bây giờ cưỡng hôn em."

 

Chuyện cả ngày nay .

 

Cái gì mà hội chứng sợ hãi hôn nhân, cái gì mà lo âu, nhiều cách để đầu óc cô còn rảnh rỗi mà nghĩ đến mấy chuyện linh tinh đó.

 

Trên khuôn mặt thanh tú của Thẩm Chiếu Nguyệt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh, đôi mắt cô đong đầy ý . Bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve mặt trong cổ tay : "Chú út , thì còn gọi là cưỡng hôn nữa."

 

Nói xong, đợi Văn Yến Tây hành động, Thẩm Chiếu Nguyệt bất ngờ ngẩng đầu lên, cánh môi mềm mại dán chặt đôi môi lạnh mang hương vị kem đ.á.n.h răng bạc hà của .

 

Trong mắt Thẩm Chiếu Nguyệt lóe lên tia giảo hoạt, cô : "Thế mới gọi là cưỡng hôn!"

 

Ánh mắt Văn Yến Tây tối sầm , lập tức đáp trả, sâu thêm nụ hôn .

 

Một lúc , Thẩm Chiếu Nguyệt dựa lòng Văn Yến Tây thở hồng hộc: "Cho nên cả buổi tối năng gì, là để suy nghĩ chuyện cưỡng hôn em đấy ?"

 

Văn Yến Tây ôm chặt Thẩm Chiếu Nguyệt, giọng khàn khàn bên tai cô: "Nguyệt Nguyệt, em... đừng sợ hãi, cũng đừng lo âu, chắc chắn sẽ đối với em. Hơn nữa cha đều mất, em cần xử lý quan hệ chồng nàng dâu phức tạp ."

 

"Anh tiền trợ cấp, em cũng cần bận tâm chuyện kiếm tiền nuôi gia đình. Em thích công việc ở trạm y tế thì cứ tiếp tục tỏa sáng ở lĩnh vực em giỏi, còn nếu thích thì nghỉ cũng . Bất kể em lựa chọn thế nào, đều ủng hộ em."

 

Chương 165

Thẩm Chiếu Nguyệt kinh ngạc Văn Yến Tây, thể tin những lời thốt từ miệng . Đây là với cô nhiều nhất kể từ khi hai quen .

 

Cô vẫn luôn cho rằng Văn Yến Tây là kiệm lời. Vậy mà im lặng suy nghĩ cho cô nhiều đến thế, khiến Thẩm Chiếu Nguyệt cảm động rối tinh rối mù. Nếu xác định bên cạnh chính là Văn Yến Tây, cô còn nghi ngờ cũng giống , đổi "ruột" .

 

Thẩm Chiếu Nguyệt ôm eo Văn Yến Tây, cọ cọ khuôn mặt nhỏ cổ : "Chú út, ai với là em trầm cảm lo âu hôn nhân ?"

 

Văn Yến Tây trả lời câu hỏi của cô, chỉ : "Liễu Tư Ngữ sẽ trở thành trở ngại giữa chúng ."

 

Thẩm Chiếu Nguyệt chọc nhẹ eo , : "Cô đương nhiên thể là trở ngại , em căn bản để cô mắt ."

 

Yết hầu Văn Yến Tây lăn lộn, giọng khàn khàn: "Vậy vấn đề đêm qua em hỏi..."

 

Lúc Thẩm Chiếu Nguyệt mới ý thức câu hỏi hôm qua của gây rắc rối cho . Cô lùi khỏi lòng một chút, ánh mắt nhu hòa nhưng nghiêm túc Văn Yến Tây: "Em chỉ dùng tư duy phụ nữ, ở góc độ của Liễu Tư Ngữ để suy nghĩ xem nên thế nào thu hút sự chú ý của thôi."

 

Bàn tay mềm mại của cô phủ lên bàn tay to lớn của , cảm nhận những vết chai sạn trong lòng bàn tay: "Người ' , trăm trận trăm thắng'. Cho dù định gì tiếp theo, nhưng trong lòng sự chuẩn thì vẫn dễ đối phó hơn."

 

Ở thời đại , đàn ông cưới một phụ nữ gả cho , cách để ép cô khuôn khổ chính là tay từ thanh danh. Chỉ cần thanh danh phụ nữ đó bôi nhọ, đến cũng gán ghép với đàn ông , thì cô trừ khi c.h.ế.t, nếu chỉ còn cách chọn gả cho kẻ tung tin đồn nhảm đó.

 

Tương tự, một phụ nữ gả cho đàn ông cưới cũng thể dùng cách phá hoại thanh danh . Người đàn ông ép buộc chỉ hai con đường: hoặc gánh tội lưu manh, "ăn kẹo đồng", liên lụy cả gia đình ngóc đầu lên nổi; hoặc đành ngậm bồ hòn ngọt mà cưới phụ nữ .

 

Liễu Tư Ngữ ch.ó cùng rứt giậu, khó bảo sẽ chuyện mất hết liêm sỉ như .

 

Thẩm Chiếu Nguyệt sẽ để lộ việc gian tùy , càng để ai trong gian Johnny thể lén cuộc đối thoại giữa Liễu Tư Ngữ và hệ thống, cho nên cô thuận miệng bịa một lời giải thích hợp lý nhất.

 

Văn Yến Tây trở tay nắm lấy tay cô: "Thật sự là trầm cảm hôn nhân chứ?"

 

Thẩm Chiếu Nguyệt chớp đôi mắt đầy ý : "Thật sự mà."

 

Văn Yến Tây ôm cô xuống, nhẹ nhàng vỗ vai: "Ngủ ."

 

Thẩm Chiếu Nguyệt rúc lòng Văn Yến Tây, ôm chặt lấy nguồn nhiệt: "Chú út , cảm thấy em quá nhiều tâm cơ ?"

 

Văn Yến Tây kéo chăn, ôm chặt lấy cô: "Không ."

 

Thẩm Chiếu Nguyệt cong môi, hỏi: " sẽ cảm thấy em vô cớ phỏng đoán Liễu Tư Ngữ như là cố ý nhắm ."

 

Văn Yến Tây lạnh lùng : "Những kẻ nghi ngờ em nên cùng Liễu Tư Ngữ tự kiểm điểm hành vi của xem chỗ nào , nếu thì tại em phỏng đoán ác ý về khác chứ."

 

Thẩm Chiếu Nguyệt xong nhịn bật : "Chú út đúng quá mất."

 

Văn Yến Tây ấn đầu cô trong ngực, giọng trầm trầm cảnh cáo: "Mau ngủ , nếu hôn đấy."

 

Thẩm Chiếu Nguyệt chìm giấc ngủ, nhưng Văn Yến Tây chút nổi. Cảm giác khô nóng xuất hiện, thiêu đốt khiến ngủ yên giấc.

 

Thời gian từng ngày trôi qua, thời hạn hệ thống dành cho Liễu Tư Ngữ còn nhiều.

 

Liễu Tư Ngữ liếc Thẩm Chiếu Nguyệt đang hướng dẫn các y tá phối t.h.u.ố.c trong phòng dược, thầm nghĩ bất kể kết quả thế nào, cô cần hành động ngay lập tức.

 

Buổi trưa, nhà ăn ồn ào tiếng , đúng giờ cơm nên các binh sĩ tụ tập tốp năm tốp ba.

 

Ánh mắt Liễu Tư Ngữ xuyên qua đám đông, khóa chặt bóng dáng cao lớn cách đó xa – Văn Yến Tây.

 

Anh đang sóng vai với Thẩm Chiếu Nguyệt, hai dường như đang thảo luận gì đó. Thẩm Chiếu Nguyệt tít mắt, thỉnh thoảng đưa tay chạm nhẹ cánh tay Văn Yến Tây. Cảnh tượng khiến tim Liễu Tư Ngữ thắt .

 

Không còn thời gian do dự nữa.

 

Liễu Tư Ngữ hít sâu một , nhanh chóng rà soát kế hoạch trong đầu: Đi theo họ đến nhà ăn, đợi khi họ xuống thì tiến lên, giả vờ vấp ngã, đó "ngoài ý " hôn trúng Văn Yến Tây. Chỉ cần để cả nhà ăn thấy cô và Văn Yến Tây hành động mật, chối cũng .

 

Kế hoạch vụng về đến mức chính Liễu Tư Ngữ cũng thấy buồn , nhưng nhiệm vụ hệ thống đưa vô cùng rõ ràng – "Cưỡng hôn Văn Yến Tây, tăng độ hảo cảm của mục tiêu nhiệm vụ".

 

Liễu Tư Ngữ thận trọng theo hai , giữ một cách đủ để cắt đuôi cũng gây chú ý. Nhà ăn tràn ngập mùi thức ăn và tiếng ồm ồm của cánh lính tráng, nhưng cô chỉ thấy cổ họng khô khốc, tim đập như trống dồn.

 

Cuối cùng, Văn Yến Tây và Thẩm Chiếu Nguyệt cũng chọn chỗ .

 

Tim Liễu Tư Ngữ đập càng nhanh hơn, chính là lúc !

 

rảo bước nhanh hơn, gần như chạy vội về phía họ. Thẩm Chiếu Nguyệt ở phía ngoài, khóe mắt liếc thấy động tác của Liễu Tư Ngữ, cô như lơ đãng duỗi một chân lối .

 

Liễu Tư Ngữ canh chuẩn thời cơ, giả vờ chân trái dẫm lên chân , nhưng thực tế là cái chân mà cô để ý của Thẩm Chiếu Nguyệt ngáng cho một cái, cả lao thẳng về phía ——

 

Thời gian dường như trôi chậm trong khoảnh khắc .

 

Liễu Tư Ngữ thấy Văn Yến Tây nhận động tĩnh phía , theo bản năng né sang một bên.

 

Không !!

 

Liễu Tư Ngữ gào thét trong lòng, lẽ yên tại chỗ để cô ngã chứ!

 

hãm đà lao tới, trơ mắt mục tiêu của chuyển từ Văn Yến Tây sang một chiến sĩ trẻ tuổi đang ăn cơm ngay lưng .

 

Mọi chuyện diễn quá nhanh, Liễu Tư Ngữ thậm chí còn kịp hét lên, cứ thế lao thẳng thanh niên hề phòng .

 

Lực va chạm khiến cả hai cùng ngã ngửa . Trong khoảnh khắc chạm đất, môi cô lệch , dán chặt lên môi đối phương——

 

Xung quanh trong phút chốc im bặt.

 

Đầu óc Liễu Tư Ngữ trống rỗng. Cô thể cảm nhận cơ thể cứng đờ của lính trẻ , nếm mùi thức ăn còn vương môi , và thấy tiếng tim đập điên cuồng.

 

Sau đó, sự ồn ào bùng nổ.

 

"Oa ồ!!!"

 

"Lý Minh, thằng nhóc đấy!"

 

"Giữa thanh thiên bạch nhật mà kích thích thế ?"

 

"Đây là y tá Liễu ở phòng y tế ? Sao chủ động thế ?"

 

"Dạo y tá Liễu còn tặng trứng gà với bánh bao cho Trung đội trưởng Văn cơ mà!"

 

"Ê ê, cũng thấy, ngay con đường bên ngoài nhà ăn !"

 

"Nghe hồi Trung đội trưởng Văn thương viện, y tá Liễu hỏi han ân cần, chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ lắm, hận thể túc trực 24/24 bên giường bệnh luôn!"

 

"Thế hôm nay là thế nào?"

 

"Thay lòng đổi ?"

 

Tiếng ồn ào, tiếng huýt sáo, tiếng đập bàn rần rần ngay lập tức bao trùm ngóc ngách của nhà ăn.

 

 

Loading...