Ăn bám đến no căng
Nhà họ Thường gà bay ch.ó sủa, cô Tôn nữ trở mặt thành thù, Thường Lâm  ngoài năm mươi tuổi  tức đến trúng phong!
Thường Vĩ chủ trì đại cục: “Quỳnh Lâm, mau tìm thái y đến khám bệnh cho cha ngươi, Vân Nhi và phu nhân của Quỳnh Lâm đều  về phòng mà  trong suy xét ! Quỳnh Sâm, con mau hạ giá gạo của nhà  xuống,  thể để tiệm gạo của nhà  sụp đổ ! Mau  điều tra,   Đậu Dũng  tuồn lương thực  ngoài cho Tần Hạo ! Nếu đúng là Đậu Dũng, hừ! Hắn  thể giữ   nữa! Chẳng lẽ thấy lão gia tử c.h.ế.t , nhà chúng  sẽ sụp đổ ? Hắn đang giở trò lươn lẹo đấy.”
Nhi tử lớn của Thường Lâm chạy  tìm  khám bệnh cho cha , Nhi tử của Thường Vĩ chạy đến tiệm, Thường Vĩ  trong phòng ăn rộng lớn,  ánh nắng chói chang bên ngoài,  lẩm bẩm: “Thường gia, Thường gia xem    sai đường ! Những năm nay lão gia tử đều  những việc vô ích! Haizz! Đậu Dũng  vô dụng , tưởng là một con át chủ bài,  ngờ  là thứ mềm yếu vô dụng!”
Rất nhanh thái y  mời về, Thường Vĩ vội vàng  theo xem,   mời đến là Vương Viện Chính của Thái Y Viện,   chút giao tình với nhà họ Thường.
Vương Viện Chính  Thường Lâm miệng bắt đầu chảy dãi,  nhíu chặt mày, đưa tay bắt mạch, ai da! Quả nhiên là vô phương cứu chữa !
Vương Viện Chính: “Thường đại gia… Thường đại gia đây là… là trúng phong ! Haizz! Triều    thần d.ư.ợ.c chữa bệnh trúng phong, chỉ  thể từ từ dưỡng bệnh thôi.”
Cơ thể Thường Vĩ  nhịn  mà loạng choạng, chuyện  lo lắng nhất vẫn xảy , đại ca tính tình nóng nảy dễ giận, bây giờ trúng phong , tất yếu  lui về, nhà bọn họ ở triều đình ngày càng suy yếu, haizz!
4_Thường Vĩ: “Ừm, đa tạ Vương Viện Chính, ngài cứ kê đơn t.h.u.ố.c ! Cứ để đại ca  nghỉ ngơi cho khỏe.”
Thường Vĩ  tiếng thút thít của tẩu tử và tiếng  t.h.ả.m thiết của Tôn nữ,  bất lực lắc đầu,  bước  ngoài…
Gà Mái Leo Núi
Thường Quỳnh Sâm về nhà  buổi tối   thư phòng của Thường Vĩ, Thường Quỳnh Sâm: “Cha, con  điều tra   Đậu Dũng,   từng tuồn một hạt gạo nào  ngoài!”
Thiên Thiên Nông Trường do phu nhân của Tần Hạo khai lập. Nghe  ở Giang Nam   nhiều cửa hàng mang tên Thiên Thiên Nông Trường, các cửa hàng  đều bán lương thực và rau quả do chính Thiên Thiên Nông Trường trồng trọt!
Thường Vĩ: “Ồ! Phu nhân của Tần Hạo ư, ha ha! Thằng thứ tử  đúng là mệnh ! Ăn bám vợ đến mức no căng bụng!”
Thường Quỳnh Lâm chạy , y sốt ruột : “Tam thúc! Tam thúc! Cháu  từ phố về,   tiệm gạo mang tên Thiên Thiên Nông Trường   Hoàng thượng ban cho danh hiệu Hoàng gia Mễ Trang!
Bệ hạ sủng ái Thiên Thiên Nông Trường của Tần Hạo như , chẳng    cửa hàng của nhà  sẽ  còn ai ghé thăm nữa !”
Thường Vĩ nhắm nghiền mắt, y hối hận . Ban đầu lẽ  nên khuyên đại ca đừng quá bốc đồng, Võ Đức Đế của bây giờ   là  dễ dàng thao túng!
Trước  Võ Đức Đế còn kiêng dè túi lương thực trong tay nhà bọn họ, nể mặt Thường gia đôi chút, nhưng nay thì e là  còn chút kiêng dè nào nữa! Hỏng bét , Thường gia  tự đào mồ chôn !
Trong Ngự Thư Phòng của Hoàng cung, Võ Đức Đế đang cùng hai cha con Tần Hạo uống rượu ăn thịt, ngắm  bát cơm gạo tinh nhỏ, Võ Đức Đế : “Ha ha, Thiên Thiên đứa bé  thật thông minh! Con xem bát cơm gạo tinh ,  thôi  thấy no !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-ta-dua-vao-trong-trot-buon-ban-nuoi-mot-pho-ma-an-bam/chuong-54.html.]
Tần Hạo  bát cơm gạo tinh  bàn,  nhớ đến Thiên Thiên của , Tần Hạo đáp: “Vâng! Thiên Thiên  giỏi giang, nàng  tâm  ý vì gia đình ,   tấm lòng của nàng!”
Võ Đức Đế  dáng vẻ si mê của Nhi tử, thở dài: “Ai da! Không nỡ  nữa,   chắc chắn là kẻ sợ vợ!”
Tần Hạo một  cạn chén rượu,  bắt đầu vui vẻ dùng bữa. Quả thật  thể phủ nhận, cơm gạo tinh do Thiên Thiên trồng trọt thật ngon,  thậm chí còn cảm nhận  mùi hương thoang thoảng từ  thể nàng!
Võ Đức Đế vui vẻ lấy  ảnh cháu trai Tôn nữ của , Võ Đức Đế : “Ai da! Mấy đứa cháu nhỏ của ! Ha ha! Tổ phụ thật  phúc, nếu tổ mẫu của các con  suối vàng  , cũng sẽ vui mừng như tổ phụ !
Tần Hạo, thằng nhóc ngươi  tệ, sinh cho lão tử một cặp cháu trai Tôn nữ thật !
Không đúng! Là đứa bé Thiên Thiên , cháu trai Tôn nữ của    do ngươi sinh !”
Tần Hạo…
Phụ   say quá !
Không  nhi tử của , Thiên Thiên    thể sinh  những đứa trẻ giống  và mẫu hậu đây?
Tần Hạo: “Phải! Thiên Thiên  !
Phụ hoàng cứ dùng bữa từ từ, nhi tử  no , còn  đến các cửa hàng Thiên Thiên Nông Trường xem xét một chút, xin phép cáo từ.”
Võ Đức Đế ngẩng đầu  Nhi tử một cái,   ảnh cháu trai Tôn nữ , Nhi tử y   gì thì  thôi!
Võ Đức Đế: “Vậy con  , ai! Tần Hạo con… chuyện gì thế , một bát cơm gạo tinh mà con chỉ để  cho lão tử một miếng thôi ! Thằng nhóc thối tha !”
Tần Hạo liếc  ảnh Nhi tử nữ nhi  một cái, Võ Đức Đế sợ hãi vội vàng dùng tay áo che ảnh cháu trai Tôn nữ , y sốt sắng : “Đi ! Đi ,  , trông nom cẩn thận đừng để lương thực của Thiên Thiên bán lỗ vốn!”
Tần Hạo đẩy bát cơm gạo tinh còn sót  vài miếng về phía phụ : “Phụ hoàng,     bát cơm gạo tinh ,  thôi  thấy no  ? Người cứ từ từ mà ngắm .”
Võ Đức Đế…
Đứa con bất hiếu! Thằng hỗn xược! Kẻ vong ân bạc nghĩa! Tự  ăn no căng bụng , chỉ để  cho lão tử một miếng cơm!