Tần Hạo tối nay quả thật  ăn quá no,  cần  dạo một chút. Thế là Tần Hạo dẫn Cao Thăng  bộ, đến Thiên Thiên Nông Trường gần phố Chính Thái. Tần Hạo còn  tới   thấy   la hét: “Ta  mua năm trăm cân lương thực thì  nào?
Không  ư? Hừ! Ta là  của Thái Sư Phủ, Thái Sư Phủ nhiều  đến  đều đang đói bụng, các ngươi  bán gạo cho ,  sẽ đập nát cửa hàng của các ngươi!”
Tần Hạo bước  , quả nhiên là Hồ Quảng Phát, Tần Hạo : “Kẻ nào  đập phá Hoàng gia Mễ Trang! Là  tạo phản ?”
Hồ Quảng Phát: “Ồ, Tần tướng quân! Ngài đến thì  quá , mấy tên tạp chủng   chịu bán lương thực cho ! Ngài mau giải quyết ,   mua năm trăm cân gạo tinh!”
Tần Hạo: “Ồ! Là Hồ đại nhân , ngài  mang theo hộ tịch văn thư ? Bảng văn ngoài cửa  quy định, tất cả   dựa  hộ tịch văn thư, giới hạn mua năm cân gạo tinh!
Chẳng lẽ Hồ đại nhân   chữ?”
Hồ Quảng Phát: “Hỗn xược! Ta chính là  mua năm trăm cân lương thực, ngươi cứ   bán  ! Muốn xem hộ tịch văn thư của Thái Sư Phủ, ngươi còn  đủ tư cách ! Hừ!”
Trong khoảnh khắc sát khí   Tần Hạo bộc phát, Tần Hạo : “Không bán! Kẻ nào  tìm c.h.ế.t cứ việc đến, bản tướng quân  quan tâm kẻ nào  tìm c.h.ế.t!
Người , bắt lấy kẻ gây sự ! Giao đến Kinh Triệu Phủ!
Báo với Phủ doãn đại nhân, Tần Hạo đang  việc cho Bệ hạ, gặp  kẻ phá rối trật tự, cản trở công vụ!
Hãy để ông  nghiêm trị theo pháp luật!”
Hồ Quảng Phát  bốn tên Tần gia quân lao tới giữ chặt, Hồ Quảng Phát cố sức giãy giụa c.h.ử.i rủa, Tần Hạo ngay cả mắt cũng  chớp lấy một cái, Tần Hạo : “Đem ! Trói , đối với kẻ cản trở công vụ thì  nghiêm trị! Bất kể là ai!”
Hồ Quảng Phát  trói thành một bó bánh chưng, y tức đến mức  c.h.ế.t  sống , cái thứ thứ tử  đúng là đồ khốn nạn, dám trói y đưa đến Kinh Triệu Phủ!
Tần Hạo lạnh lùng  những  đang  xem náo nhiệt ở cửa, Tần Hạo : “Tất cả đều thấy rõ chứ? Bất kể là ai cũng đừng hòng gây chuyện! Kẻ nào  sợ c.h.ế.t thì cứ đến gây sự !
Cao Thăng, truyền lệnh cho các quan binh duy trì trật tự, kẻ nào còn dám gây sự nữa thì trói  đưa đến Kinh Triệu Phủ!”
Tất cả   đều nhanh nhẹn xách năm cân gạo tinh của  về nhà. Vị Bình Nam tướng quân Tần Hạo  đúng là kẻ ngang ngược  kiêng nể gì, ngay cả di  của Hoàng đế cũng dám trói thành bánh chưng mà lôi , ai còn dám chọc giận nữa chứ!
Tần Hạo bước  cửa hàng,  thấy gạo trong  bộ cửa hàng  vơi  một nửa. Ừm, ước chừng ngày mai là sẽ bán hết. Lô hàng tiếp theo của Thiên Thiên sẽ đến  tối mai, thật  quá!
Tần Hạo: “Hôm nay cửa hàng bán  bao nhiêu tiền?”
Chưởng quỹ Giang của Thiên Thiên Nông Trường vội vàng bước  đáp lời: “Bẩm Tần tướng quân, hôm nay  bán   ba vạn cân gạo tinh, thu về xấp xỉ sáu trăm lượng bạc!”
Tần Hạo  hài lòng,   đầu  Cao Thăng: “Cao Thăng, để  vài  trông nom cửa hàng, tài vật dễ khiến lòng  xao động. Chưởng quỹ Giang sáng mai hãy mang bạc đến tiền trang gửi !”
Gà Mái Leo Núi
Chưởng quỹ Giang: “Vâng! Vâng! Đa tạ Tần tướng quân!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-ta-dua-vao-trong-trot-buon-ban-nuoi-mot-pho-ma-an-bam/chuong-55.html.]
Trong lòng Cao Thăng thầm nghĩ: Tạ ơn  gì, tất cả  bạc  đều là tiền tiêu vặt của Sáu gia, đều sẽ chui  túi của ngài  cả!
Huống chi Thái Sư Phủ giờ đây  loạn cả lên. Có tên tay sai của Hồ Quảng Phát chạy về nhà báo tin, Hồ Quảng Lộc tức đến mức giận điên , y lớn tiếng mắng chửi: “Thứ tử! Đáng ghét! Dám trói Quảng Phát ! Người , mang thiệp của  đến Kinh Triệu Phủ dẫn  về!”
Lão Thái Sư Hồ Lợi Quần   tin tiểu nhi tử của   Tần Hạo bắt giữ, y suýt nữa thì ngất xỉu!
Hồ Lợi Quần: “Lão Đại, con … con đích   đón   con về!
Tần Hạo! Thứ tử khốn nạn! Ta nhất định  g.i.ế.c , Quảng Phát   gì? Hả?”
Tên tay sai của Hồ Quảng Phát: “Nhị gia hôm nay   phu nhân của Tần Hạo mở mấy cửa hàng trong thành, bán lương thực bình giá, thế là ngài  dẫn bọn   mua lương thực.
5_Ai ngờ, cửa hàng đó quy định mỗi  dựa  văn thư hộ tịch chỉ  mua năm cân gạo. Nhị gia …   mua năm trăm cân lương thực, bọn họ  bán cho Nhị gia,  đó Tần tướng quân đến, liền trói Nhị gia  đưa đến Kinh Triệu Phủ!”
Hồ Lợi Quần…
Hồ Lợi Quần: “Ai bảo nó  mua lương thực? Nhà  bao giờ cần nó  mua lương thực?
Đồ khốn nạn! Cái thứ chẳng chịu lo nghĩ,  thằng thứ tử Tần Hạo đó nắm  nhược điểm, còn  thể yên  ?”
Hồ Quảng Lộc: “Phụ ,  còn  đòi  nữa ?”
Râu Hồ Lợi Quần giật giật, y tức giận : “Đừng  nữa! Cứ để nó ở trong Kinh Triệu Phủ một đêm , đồ hỗn xược, cái thứ  mất mặt!
Gạo của cái thằng thứ tử ăn bám vợ đó  gì  mà mua?
Sáng mai thượng triều, lão tử sẽ tìm Võ Đức Đế đòi , nếu dám  thả , lão tử sẽ ở  Kim Loan Điện  những lời lẽ cay nghiệt, mắng c.h.ế.t cái thứ thứ tử đó!”
Hồ Quảng Lộc: “Phụ ,    ngủ sớm , đừng tức giận nữa. Con hôm nay   Thường Lâm vì tính tình nóng nảy mà  trúng gió !
Sáng mai ước chừng chuyện  cũng sẽ  đẩy lên Kim Loan Điện. Sáng mai, phụ   đừng bốc đồng,  tổn hại sức khỏe của  đó!”
Hồ Lợi Quần: “Cái gì? Thường Lâm trúng gió  ư? Hừ! Đồ vô dụng, lão phu vốn tưởng Thường gia  nắm giữ túi lương thực của Đại Tần triều, liền  thể nắm  mệnh môn của Võ Đức Đế!
Không ngờ  tức đến mức trúng gió! Uổng công lão phu  hao tâm tốn sức vì nhà  bấy lâu nay! Hỏng bét !”
Hồ Quảng Lộc: “Thằng thứ tử đó mệnh  thật! Phu nhân của  cũng  chút bản lĩnh! Trồng   nhiều lương thực, các cửa hàng của họ bán đều là do chính họ trồng trọt!”
Hồ Lợi Quần: “Cái gì? Tự  trồng trọt ?
Ai! Thằng thứ tử  đúng là  thể ăn bám vợ đến c.h.ế.t!”