Cỏ dại   chủ
Vạn Thiên Thiên sắp xếp  thỏa cho tiểu  của , để Vân Tam ở  chăm sóc , bởi vì Vân Tam là  cẩn thận nhất trong  tám  Vân Nhất bọn họ.
Vạn Thiên Thiên  yên tâm khi Vạn Sơn ở một ,   của nàng nhất định   nuôi dưỡng thật , đây là   ruột thịt của nàng mà.
Vạn Thiên Thiên tự  sắp xếp xong xuôi  việc trong nhà,  gửi thư cho Ôn Khải, dặn dò  chuyện một lượt, cách xử lý mùa màng ở các nơi, lúa mì  phơi khô thì nộp công lương, phần còn  nàng lấy  bốn máy xay bột bán tự động, tức là dùng hai  lắc tay để xay lúa mì thành bột mì.
Sáng sớm hôm , Vạn Thiên Thiên đích  đưa Vạn Sơn đến học đường, Vạn Sơn: “Tỷ tỷ yên tâm ! Vạn Sơn là đại nhân ,  thể tự chăm sóc bản  !”
Vạn Thiên Thiên: “Ừm, ! Ta , Vạn Sơn con   lời Vân Tam, tỷ tỷ  xong việc sẽ trở về!”
Vạn Thiên Thiên  ngờ   một cái là một năm.
Khi trở về, Vạn Sơn  chỉ  tiến bộ trong học hành, mà còn luyện  một  công phu với Vân Tam!
Vạn Thiên Thiên về nhà liền đưa tất cả  trong nhà . Vạn Thiên Thiên   ngừng nghỉ, nhưng nàng là   tài năng kinh doanh, dọc đường gặp những cửa hàng phù hợp, Vạn Thiên Thiên liền tiện tay mua .
Mười lăm ngày , ngoài cổng thành Bình Nguyên phủ, Tần Hạo  đón hai mươi dặm đường, cuối cùng cũng  thấy một đoàn xe dài, là Khiên Khiên của   đến !
Tần Hạo cưỡi ngựa phi như bay, đường  suýt nữa   Cao Thăng mệt c.h.ế.t, Lục gia nhà  vội vàng quá mức !
Tần Hạo: “Khiên Khiên, Đại Bảo Tiểu Bảo!”
Vạn Thiên Thiên đang ngủ cùng hai bảo bối, ba  con đang hẹn hò với Chu Công  , Tần Hạo gọi dừng xe ngựa, Tiểu Ngư  xe nhanh chóng xuống,  đến xe ngựa của Phúc thẩm phía .
Tim Tần Hạo đập thình thịch,  lên xe ngựa của vợ con , kết quả  lên  thấy, liền bật  vì tức! Uổng công  ăn  ngon ngủ  yên mà nhớ ba  con họ!
Vạn Thiên Thiên hôm nay   Bình Nguyên phủ  khi trời tối, trời còn  sáng  bắt đầu xuất phát ,     khi ăn trưa, ba  con đều đang ngủ trưa !
Tần Hạo nhẹ nhàng  đến gần ba  con, ba tiểu nhân mà  ngày đêm mơ mộng, những  quý giá nhất trong cả cuộc đời !
Tần Hạo liền   sàn xe ngựa mà ngắm ,  vợ con , vợ   đến mức khiến    gặp  nảy sinh lòng ái mộ, hai đứa con , đều ngoan ngoãn đáng yêu, khiến lòng  mềm mại ngọt ngào…
Gà Mái Leo Núi
Vạn Thiên Thiên đang say giấc nồng thì cảm thấy  một ánh mắt nóng rực  chằm chằm  . Nàng  mở mắt , liền thấy Tần Hạo đang  nàng với ánh mắt cháy bỏng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-ta-dua-vao-trong-trot-buon-ban-nuoi-mot-pho-ma-an-bam/chuong-81.html.]
Vạn Thiên Thiên chậm rãi  dậy,  kịp cất lời thì   Tần Hạo ôm chặt  lòng, hôn lấy đôi môi nhỏ…
Vạn Thiên Thiên      phu quân hôn bao lâu, đầu ó óng cả . Tần Hạo đè nén sự nhiệt tình, : “Thiên Thiên, nàng  nhớ  ? Hửm? Nói thật !”
Vạn Thiên Thiên nào dám   nhớ! Nam nhân lúc   thể chọc giận, lỡ  mất kiểm soát mà  xe…  chuyện đó với nàng, thì nàng còn mặt mũi nào gặp   nữa!
Vạn Thiên Thiên tựa  n.g.ự.c nam nhân, khẽ : “Nhớ phu quân, ngày nào cũng nhớ phu quân cả! Thật đó!”
Tần Hạo cảm nhận thê tử mềm mại như  xương trong lòng,    nóng bừng, m.á.u huyết sôi trào. Nếu   hai đứa con đang ngủ  giường, thì giờ khắc    hóa  thành sói !
Hắn đưa tay ôm chặt thê tử, khàn giọng : “Được, đêm nay  sẽ kiểm tra xem, Thiên Thiên rốt cuộc  nhớ phu quân !”
Vạn Thiên Thiên run lên, nàng nghĩ đến sự mạnh mẽ bá đạo của Tần Hạo  giường, liền  nhịn  mà mềm nhũn chân tay, bản  thật sự  chút  chống đỡ nổi a! Giờ con sói  đói mấy tháng , chẳng  sẽ c.ắ.n xé nàng đến mức  còn xương cốt !
Vạn Thiên Thiên giáng vài quyền mạnh  Tần Hạo, nàng hung hăng : “Hừ! Toàn nghĩ chuyện   hà,  đợi đó, nếu  mà  phu quân ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, xem   dẫn Đại Bảo Tiểu Bảo cào nát mặt phu quân !”
Tần Hạo mặc cho thê tử của   nũng trong lòng,  đưa tay sờ lên má nhỏ của nữ nhi và Nhi tử. Ba  con họ chính là cội nguồn sinh mệnh, là khúc ruột của Tần Hạo!
Một canh giờ ,  đến cổng lớn của Tần phủ – trạch viện mà Tần Hạo mới tậu. Tần Hạo một tay xách chiếc xe đẩy chứa hai bảo bối xuống xe ngựa,   ôm lấy eo Vạn Thiên Thiên, đỡ nàng xuống xe.
Cách đó  xa, Vương Thúy Liên đang  ngang qua cùng tỳ nữ, đều ngây  .
Tần Hạo cao lớn uy mãnh, một tay  xách một chiếc giỏ gỗ lớn xuống xe ngựa,   một tay bế một nữ tử áo trắng  xe xuống. Nữ tử  khoác bạch y trắng hơn tuyết, từ xa  thấy làn da nàng trắng phát sáng, cả  toát lên tiên khí lãng đãng!
Vương Thúy Liên  Tần Hạo, một tay đẩy chiếc giỏ lớn  bánh xe, tay  nắm tay nữ tử áo trắng chỉ cao đến vai ,     chậm rãi bước  sân lớn của Tần phủ.
Cao Thăng ở phía  sắp xếp   theo  phủ từ cổng . Vừa ngẩng đầu lên, Cao Thăng  thấy chủ tớ Vương Thúy Liên đang  ngây ngốc  con phố đối diện Tần phủ.
Cao Thăng: “Ấy da! Thật đáng thương!
Tiểu cô nương, nàng về !
Phu nhân nhà Lục gia   đến , nàng mau  !
Mau chóng tìm một   mà gả ! Lục gia nhà    cỏ dại  chủ … Phui! Không ! Là danh thảo hữu chủ !”