Chợt thấy  cứ  ,  bối rối vuốt tóc:
 
“Trước    thế; từ khi  bầu thì cứ thèm thịt.”
 
Hắn mỉm : “Đợi  nhận chức lĩnh bổng lộc, ngày nào cũng mua thịt cho ngươi.”
 
Ta mừng rỡ gật đầu.
 
Rửa mặt xong,  chui  chăn.
 
Hắn  tắt đèn, hỏi: “Mai     Bùi Minh Chiêu  cuối?”
 
Ta  lanh lợi,  nửa câu  mừng: “Nhị công tử  c.h.ế.t ư?”
 
Đợi  vội  quá lời,  mới sực tỉnh.
 
Ta chui đầu  chăn, run bần bật: “Hắn…  sắp  c.h.é.m đầu ?”
 
Tiểu tú tài khẽ ừ. Ta òa  trong chăn.
 
4
 
Nói cho cùng, Nhị công tử cũng    .
 
Ta gặp   đầu ở nhà tiểu tú tài.
 
Nhà  mười năm  chạy nạn đến thôn họ Tiêu.
 
Ruộng đất trong thôn  hạn, nhà   ,    mướn cuốc cỏ trồng trọt kiếm ăn.
 
Ta là con gái lớn, từ mười tuổi  theo  lớn  ngoài  việc.
 
Nhà  chuẩn  cơm cho ;   ăn no ở ngoài  mới về.
 
  trong thôn ỷ  còn bé,   cho ăn dù    xong việc.
 
Ta thường ôm bụng đói về nhà.
 
Có   việc ở nhà góa phụ Vương cuối thôn,  vất vả gánh đầy chum nước.
 
Bà  chê nước  gánh  sạch,  cho lương thực.
 
Ta  lẽ, bà  liền đánh.
 
Cha tiểu tú tài, Tiêu Tiên sinh thấy  bèn bảo  qua dọn sân, ông sẽ cho  một bữa cơm.
 
Tiêu Tiên sinh là  ; việc chẳng nhiều, những việc nặng như gánh nước, chẻ củi cũng  bắt  .
 
  thể cho ăn no, nên   thích đến nhà ông.
 
Ta  việc ở nhà ông ba năm,   gặp tiểu tú tài  đến mười.
 
Tiểu tú tài lo đèn sách, thường vắng nhà, lên trấn học; ở nhà cũng  đóng cửa trong buồng.
 
Nửa năm , tiểu tú tài đỗ phủ thí thành tú tài.
 
Hôm   đến nhà, Tiêu Tiên sinh  ở, bữa trưa do tiểu tú tài nấu.
 
Ta  ăn  mấy miếng, thì một công tử áo gấm đến tìm .
 
Công tử  trạc tuổi , mà lời lẽ  lạ:
 
“Chà, cái thôn nhỏ  mà cũng  cô nương xinh xắn thế ư?”
 
Rồi  săm soi  từ đầu đến chân.
 
Tiểu tú tài nổi giận  đuổi khách;  còn níu, dí sát   đòi   giúp.
 
Ta nào từng thấy dạng  , sợ quá vứt bát chạy một mạch về nhà.
 
Nào ngờ đêm  công tử theo đến nhà .
 
Tối đó, cha  nhận mười lượng bạc, bán .
 
Ta còn  kịp từ biệt Tiêu Tiên sinh và tiểu tú tài,  theo Nhị công tử lên xe ngựa  Kinh.
 
5
 
Nhị công tử sắp chết, mà  chỉ nhớ điều  về .
 
Suy cho cùng, những ngày ở Hầu phủ cũng  tệ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-thai-chay-loan-ta-nuong-nho-mot-tieu-tu-tai/2.html.]
Ta vì   nửa đêm,  muộn mới ngủ.
 
Sáng dậy  rã rời, nghĩ đến việc  sắp c.h.ế.t   nhịn  rơi nước mắt.
 
Tiểu tú tài vốn cũng buồn; dẫu   và Nhị công tử cũng từng mấy năm đồng song.
 
 thấy  cứ  mãi,   cau mặt: “Ngươi   thì ở nhà mà  cho . Chúng  khỏi , kẻo ngươi  quá   nhận .”
 
Ta vội lau khô nước mắt: “Không  nữa,   nữa.”
 
Hắn mới hài lòng, bảo   áo vải thô, búi tóc như phụ nhân thường.
 
Ta mang thai  đầy ba tháng, bụng vẫn phẳng.
 
Ăn mặc thế,  cạnh  như đôi vợ chồng trẻ bình phàm.
 
Cuối cùng  còn bôi ít than lên mặt , mới yên tâm đưa .
 
Tới pháp trường chợ bán thì  đông .
 
Từng tốp tụ  bàn tán chuyện Hầu phủ Vinh Xương  tịch biên mấy hôm .
 
“Bệ hạ tra  nhà  thông địch bán nước.”
 
“Cả nhà, c.h.é.m tại chỗ.”
 
“Ngay cả nương nương trong cung cũng  đánh  lãnh cung.”
 
Ta nép  lưng tiểu tú tài,  dám lộ nửa phần khác lạ.
 
Chừng một khắc , mấy xe tù chở  đến.
 
6
 
Dân chúng xì xào, chẳng  ai khơi đầu, bỗng một mớ rau thối  ném tới:
 
“Bán nước! Đáng chết!”
 
Tiếp đó càng nhiều rau thối bay tới.
 
“Chúng đáng chết! Chém!”
 
Ta thừa lúc hỗn loạn ngó sang, thấy Nhị công tử ở chiếc xe tù thứ hai.
 
Hắn tiều tụy, mặt mũi y phục lấm lem, mà khóe môi còn mỉm , như  khi.
 
Miệng  lẩm bẩm; ồn ào quá,  chẳng  rõ.
 
Đến khi   kéo lên đài chém,  mới :
 
“Chim tận cung tàng; thỏ c.h.ế.t chó   thịt. Việt Vương cổ dài mỏ nhọn,  thể cùng hoạn nạn, chẳng thể chung an lạc. Sao ngươi  .”
 
Vừa ngâm   đập nhịp;  chẳng hiểu nghĩa, chỉ thấy giọng điệu nhẹ nhàng,  giống lúc  giường   thơ dâm tình.
 
Ta  nhịn  mỉm .
 
Nụ   rõ ràng   bật thành tiếng,  mà Nhị công tử bỗng  về phía .
 
Hắn thấy , đôi mắt vốn lim dim lập tức mở to.
 
Ta đang , bắt gặp ánh mắt    .
 
 
Ta mím môi cố nhịn.
 
Hắn cứ thế  , trong mắt lóe lên tuyệt vọng và bất cam.
 
Môi khẽ hé, như   điều gì.
 
Ta nín thở, đợi di ngôn.
 
 thần sắc  bỗng đổi, ngửa cổ mắng vang:
 
“Cẩu hoàng đế! Ngươi    , sớm muộn trời cũng tru diệt ngươi! Ngươi cứ đợi  trời phạt , Bùi Minh Chiêu  c.h.ế.t  quỷ cũng  tha…”
 
Quan giám trảm vốn   án  uống   xem bọn Bùi gia chịu nhục.
 
Nghe lời đại nghịch bất đạo, vội ném bài “trảm quyết” .
 
Lắp bắp quát: “Chém! Mau chém!”
 
Đao phủ vung d.a.o c.h.é.m xuống, cái đầu tuấn tú của Nhị công tử tức khắc rơi.
 
Đầu  tròn vo, rơi xuống  cứ lăn, lăn mãi, tới chân  mới dừng.