Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Ở Niên Đại Nằm Vùng - Chương 429: Hôn lên má vợ
Cập nhật lúc: 2025-10-30 01:21:36
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Việc thành lập quỹ chỉ là suông. Quỹ Xuân Phong chủ yếu dùng để giúp đỡ trẻ em nghèo ở vùng núi học, quyên tặng sách vở, xây trường học và mời giáo viên.
Tài khoản ban đầu của Quỹ Xuân Phong là 2 triệu đồng. Quỹ nhận quyên góp từ xã hội và bất kỳ hình thức đầu tư nào khác.
Ban quản trị chỉ Chu Nghiên và một quản lý chuyên nghiệp mà nàng thuê.
Ngoài , quỹ cần một nơi việc cố định. Chu Nghiên quyết định dùng một cửa hàng ở Nam Thành để văn phòng.
Nếu nhận quyên góp từ xã hội, thì vị trí cũng quá quan trọng.
Chỉ cần nơi đó xử lý những tài liệu thu thập .
Công việc cũng thật sự cần một đội ngũ chuyên nghiệp để đảm nhận.
Về việc lựa chọn trong đội ngũ, Chu Nghiên cũng suy nghĩ kỹ lưỡng.
Nàng gọi điện cho hiệu trưởng trường Đại học Vân Kinh. Trước đây, khi còn ở trường, sinh viên tự lập một câu lạc bộ từ thiện.
Trong những sinh viên đó, ít kinh nghiệm quản lý.
Tuy sinh viên của trường Đại học Vân Kinh thiếu việc , nhưng cũng ai nghiệp xong cũng một cuộc sống thoải mái.
Nàng sẵn lòng trả lương cao để mời, chắc chắn sẽ đến thử.
Sau khi chuyện với hiệu trưởng, ông đồng tình và ủng hộ hành động của Chu Nghiên.
Ông đồng ý gửi thư cho những sinh viên khả năng phù hợp. Nếu họ quản lý quỹ, thì sẽ chủ động đến gặp Chu Nghiên để phỏng vấn.
Chu Nghiên cảm ơn đối phương cúp điện thoại.
Tối nay nàng sẽ cùng Thẩm Tuyển về nhà họ Thẩm. Dù ông ngoại cũng về Hán Quốc, hai họ trở về thì cũng về nhà một chút.
Thẩm Tuyển xong việc thì về đón vợ. Anh đưa những món quà còn lên xe.
Khi dọn đồ, Thẩm Tuyển thấy tài liệu xin thành lập quỹ Xuân Phong.
Anh cũng nghi ngờ giống như Đường Diệc Mục: "Sao đột nhiên nghĩ đến chuyện ?"
"Học tập đồng chí Lôi Phong, chút việc ," Chu Nghiên một cách lười biếng.
"Cố lên vợ!"
Thẩm Tuyển đặt tài liệu xuống, cũng một câu động viên qua loa.
Chu Nghiên trừng mắt : "Dọn đồ của ."
...
Lão Long ở nhà họ Thẩm sống . Ngoài việc con gái ở bên cạnh, thông gia cũng thường xuyên mời ông ngoài dạo chơi.
Nhìn những địa danh quen thuộc đổi , trong lòng ông vô cùng xúc động.
Người thường "cảnh còn mất". ở đây, "cảnh và " đều khác xưa.
Những năm đây, Long Niệm Đường lập nghiệp ở Thượng Hải. Sau đó vì chiến tranh mà chạy khắp nơi. Ông tình cảm đặc biệt với Thượng Hải.
Hiện tại trở về quê hương, ông đến Thượng Hải xem một chút. con gái ông ở Vân Kinh thêm vài ngày, nên ông thể rời .
"Ông ngoại về nước trông tinh thần hơn hẳn."
Chu Nghiên và Thẩm Tuyển cầm đồ . Bà Thẩm đang sofa chuyện với lão Long.
Ánh nắng cuối thu chiếu phòng, sáng lên những món đồ gỗ sang trọng. Chiếc khăn trải bàn ca rô bàn cũng trông đáng yêu.
Một ông lão tóc bạc, mặt mày rạng rỡ và một quý bà tao nhã cùng , còn hơn cả một bức tranh sơn dầu.
"Ha ha ha... Tinh thần thì tự nhiên trông khỏe mạnh," Long Niệm Đường .
Bà Thẩm bảo giúp việc trong nhà cất đồ : "Hai đứa về từ lúc nào? Không một tiếng để chuẩn cơm tối."
"Đâu ngoài. Ăn chút gì cũng ," Thẩm Tuyển lẩm bẩm.
"Thế nào... Hai đứa ở nước ngoài sống ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-chuc-ty-vat-tu-o-nien-dai-nam-vung/chuong-429-hon-len-ma-vo.html.]
Tuy Long Niệm Đường khi sắp xếp chuyện thỏa, nhưng ai hơn nửa tháng xảy chuyện gì khác .
"Rất . Đây là những món quà chúng con mua," Thẩm Tuyển lấy quà cho bà Thẩm , đặt lên sofa.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Bà Thẩm lấy , là một chiếc áo khoác len. Kiểu dáng và chất liệu đều .
Bà lập tức lấy mặc thử, vặn.
"Con mắt như . Chắc chắn là Nghiên Nghiên chọn. Mà đến Nghiên Nghiên, chiếc sườn xám con thật . Ngày xưa ở Thượng Hải gặp những thợ may tay nghề như , nhưng đáng tiếc giờ họ còn nữa."
Bà Thẩm liếc con trai, đó quên khen con dâu.
"Là do cháu tự . Nếu thích, cứ tìm cháu là ."
Làm quần áo thì đối với Chu Nghiên mà đơn giản.
Hơn nữa, những nguyên liệu trong gian của nàng cũng nên lấy dùng. Có lẽ đời nàng chỉ sống một trăm tuổi, để những thứ đó đến lúc c.h.ế.t cũng dùng.
"Nếu là Nghiên Nghiên , thì càng nỡ mặc," bà Thẩm nắm lấy tay Chu Nghiên. Đôi tay chăm sóc , trắng mịn, mềm mại, xương, chỉ thích hợp để pha cắm hoa. Dùng để việc nặng thì thật là lãng phí.
Chu Nghiên hiểu tâm tư của bà Thẩm. Đối với nàng, dọn gạch và cắm hoa đều là những công việc như .
Đều là chuyện khó.
Vì Thẩm Tuyển và Chu Nghiên về nhà, bà Thẩm sai đón Thẩm lão thái thái và Thẩm lão gia tử đến để cùng ăn cơm.
Thẩm Tuyển và Chu Nghiên ăn tối ở nhà họ Thẩm, bầu bạn với lớn. Tối thì vẫn về nhà.
"Sao ở đây? Trong nhà cũng chỗ để nghỉ ngơi," bà Thẩm giữ .
"Ngày mai còn việc . Chúng con rảnh thì sẽ về," Thẩm Tuyển một tay xách những chiếc bánh quy nhỏ mà giúp việc , một tay ôm Chu Nghiên, bảo bà Thẩm đừng tiễn nữa.
Trên xe, Chu Nghiên mới nhớ với Thẩm Tuyển: "Ngày mai em một trường đua ngựa với Đường Diệc Mục."
"Ừm, ngày mai hẹn với một đối tác ăn. Không thể cùng em . Cưỡi ngựa cẩn thận một chút nhé," Thẩm Tuyển dặn dò.
Chu Nghiên nhẹ, giọng đầy tự hào: "Kỹ năng cưỡi ngựa của em . Đáng tiếc thấy."
Thẩm Tuyển một câu của nàng cho tò mò. Anh vẫn từng thấy Nghiên Nghiên cưỡi ngựa.
hẹn ngày mai là một quan chức cấp cao của tỉnh. Đối phương lúc nào cũng ở Vân Kinh. Hẹn gặp cũng dễ dàng. Cuộc hẹn thể hoãn.
"Không cơ hội cùng vợ cưỡi ngựa một ?"
"Cái đó thì xem tâm trạng của em," Chu Nghiên một cách do dự, rõ ràng là cố tình trêu chọc Thẩm Tuyển.
"Đồ lương tâm..."
Dù , Thẩm Tuyển cũng chỉ xoa xoa vành tai nàng, cách nào khác.
Chu Nghiên chỉ đùa. Nàng vẫn thích chơi cùng Thẩm Tuyển.
Sáng hôm .
Chu Nghiên tỉnh dậy thì thấy Thẩm Tuyển vẫn còn ở đó, .
"Sao... Anh hẹn với nhân vật quan trọng ? Chẳng lẽ đổi ý định, chuẩn ở nhà với em!"
"Cũng đến mức gấp," Thẩm Tuyển ánh mắt u oán.
Chu Nghiên đành tiến lên, ôm lấy mặt dỗ dành: "Đừng vui. Lần em chỉ chơi với ."
Thẩm Tuyển vẻ vui hơn một chút, nhưng vẫn : "Đi , đưa em ."
"Em hẹn với Đường Diệc Mục . Anh đưa em thì em về bằng cách nào? Đường Diệc Mục chắc sẽ đưa em về."
Thẩm Tuyển bóp eo Chu Nghiên: "Em cưỡi ngựa về là ."
"Cái đó thì cũng là ," Chu Nghiên nghĩ đến cảnh phi ngựa đường cái, tươi.
Thẩm Tuyển cúi đầu, hôn lên má nàng một cái.