MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 112
Cập nhật lúc: 2025-10-08 01:42:21
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Người bỏ công sức kiếm tiền, cho con cái ăn miếng thịt thì thành chủ nghĩa hưởng lạc, thành sai lầm ? Hai lớn việc kiếm tiền chẳng chỉ mong con cái ăn ngon, mặc ? Cô tiết kiệm tiền thì cứ tiết kiệm, quản chuyện nhà khác gì? Tiền tiết kiệm của cô đem quyên góp cho nông dân ? Cô điều đó thì ai cho cô tư cách dạy khác?”
“Ăn chút thịt là sai, cô xe đạp thì ? Có rời khỏi trái đất, học Hằng Nga bay lên cung trăng ? Cô thử xem trong khu mấy nhà xe đạp? Ngoài nhà cô , còn mấy nhà nữa? Nhìn ngoài, cô đồng bào cả nước đó, mấy nhà xe đạp? Nhà cô xe đạp, rời xa quần chúng nhân dân ?”
“Cái gì giấu trong đáy quần, tự cô ? Biến ngay , đừng đây chướng mắt. Nói cho cô , nhà ai cô dòm ngó quan tâm, nhưng nếu còn nhắm bếp núc nhà , sẽ lật tung nhà cô lên!”
Bà cụ Vệ tính tình hung dữ, giọng to. Nói xong, những xem suýt vỗ tay tán thưởng.
Chị Mã tức đến mức mặt mày tím tái, mãi mới nghẹn một câu:
“Trước đây cả khu gia đình quân đội đều như , đồng lòng tiết kiệm, thực hành nếp sống giản dị mà vĩ nhân yêu cầu, đến nhà bà đổi ?”
“Ha! Nếp sống giản dị là để xa hoa lãng phí, cho dân ăn thịt ? Quán cơm quốc doanh ngày nào chẳng bán thịt kho, gà hầm, cá hầm? Cô giỏi thế đến cửa quán cơm quốc doanh mà giảng bài của cô?”
“ cho cô , Ngọc Thư nghĩ sống cùng một khu với cô thì tiện căng thẳng, nhưng đây quan tâm. Lúc cô tiền ăn thịt thì cứ , nhưng tiền mà dám cho con cái ăn, cả ngày trốn tránh như gặp Diêm Vương. Cô xem, hai đứa cháu cô ép gầy thành thế nào ? Từ giờ cô nhắm ai mặc kệ, nhưng còn nhắm nhà , sẽ xé rách mặt cô!”
“Cả đời ghét nhất loại nhiều chuyện. Ai cho dân ăn thịt thì hôm nay đây rõ. Cô điều, dám đến đ.á.n.h một trận. Nếu còn khó chịu, dội nước sôi lột da cô, xem cô hổ !”
Nói xong, bà cụ Vệ sầm mặt đóng sầm cửa, cao giọng gọi:
“Quốc Kiện, Quốc Khang, đây ăn thịt!”
Người xem đều sững sờ. Ai cũng nghĩ, bà cụ nhà Tạ Ngọc Thư đúng là lợi hại. Một tràng mắng c.h.ử.i khiến chị Mã lời nào. Nhìn khuôn mặt chị Mã tức đến mức tím tái, đều cảm thấy hả hê.
Còn lũ trẻ cửa nhà bà cụ Vệ, vốn nghĩ Tạ Ngọc Thư là , chắc sẽ cho chúng ít thịt, nhất là mấy đứa chơi với Quốc Kiện, Quốc Khang. khi thấy bà nội của hai em hung dữ như thế, đứa nào đứa nấy sợ xanh mặt, chạy biến hết.
Thịt quan trọng mạng quan trọng?
Không thấy chị Mã, "hoa khôi hung dữ" của khu , mắng đến ngóc nổi đầu lên ?
Bà cụ Vệ để bóng ma tâm lý thể xóa nhòa trong lòng lũ trẻ. Sự khiếp sợ chẳng khác nào nỗi ám ảnh của hai em Quốc Kiện và Quốc Khang ngày đầu tiên đưa về nhà họ Vệ, tận mắt chứng kiến bà nội cầm chổi đ.á.n.h Đại Trụ chạy khắp sân.
Chứng kiến chị Mã mặt mày ỉu xìu rời khỏi, còn can thiệp chuyện nhà họ Vệ ăn thịt, những đứa trẻ nhanh trí trong khu liền chạy về nhà, mẩy đòi lớn nấu thịt.
Chị Mã vốn thích xen chuyện khác, vì thế đắc tội ít trong khu tập thể quân nhân. Thường ngày, chẳng lớn chuyện, tránh mặt bà cho yên.
thì khác, bà cụ Vệ dẫn đầu nổ phát s.ú.n.g đầu tiên chống sự chuyên quyền độc đoán của chị Mã. Ngay lập tức, những từng âm thầm khó chịu hả hê mua thịt, về nhà trổ hết tài nghệ: nào rán, nào xào, nào nướng, nào hầm, nào hấp, nào kho... cả khu tập thể rộn ràng chẳng khác gì ngày Tết, chỉ thiếu mỗi việc treo đèn kết hoa.
Chỉ trong chốc lát, mùi thịt lan tỏa khắp khu tập thể. Những đứa trẻ thèm thịt lâu ngày mừng rỡ reo hò ầm ĩ ngoài sân, háo hức đến mức ngừng nhảy nhót.
Còn chị Mã, bẹp giường, chẳng buồn nhấc dậy bữa tối. Bà ngửi mùi thịt chút nào, nhưng cái mùi cứ như cố tình trêu ngươi, lẻn từng ngóc ngách căn nhà, len lỏi đến tận mũi bà . Bụng bà réo ầm ĩ, mỗi lúc một dữ dội hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-112.html.]
điều khiến bà khổ sở nhất mùi thịt, mà là những lời đầy phấn khởi vọng từ hành lang lên, từng câu từng chữ như xát muối lòng bà .
“Ơ, chị Hoa, nhà chị nay nấu món gì mà thơm thế?”
“Thịt viên đấy! Chồng mê thịt viên lắm. Bao năm soi mói, nấu cũng dám. Giờ cơ hội , thật nhiều cho chồng con ăn thỏa thích!”
“Thật ngưỡng mộ thiếu tá Đỗ, nhà thích thịt kho. mới mua một miếng thịt to về hầm, còn sắm thêm chai rượu nhỏ. Lát nữa về chắc vui lắm!”
“Ôi trời, chị mới nhớ, chồng cũng thích nhâm nhi rượu. Để chạy mua ngay. Hiếm khi ăn uống thỏa thích thế !”
“Chị gì mà buồn thế, từ giờ trở khổ tận cam lai . Muốn ăn thịt thì cứ việc nấu, còn ai dám gì nữa chứ? Dám gây sự với chồng bác sĩ Tạ, liệu mặt mũi mà bắt bẻ chúng ?”
...
Những câu như từng nhát d.a.o cắm lòng chị Mã, khiến nước mắt bà rơi lã chã, như dòng sông vỡ đê. Bà takhông hiểu nổi, tại chẳng ai chịu hiểu lòng bà ?
Chẳng lẽ bà ăn thịt ? Bà cũng lắm chứ! bà cố kiềm chế bản , hy sinh lớn lao vì nếp sống văn minh trong khu tập thể quân nhân. Vậy mà đổi gì?
Càng nghĩ càng tức, mùi thịt vẫn tiếp tục quấy nhiễu, ngừng gợi lên cơn thèm ăn. Bà nghiến răng, lồm cồm bò dậy, mở cửa, bước lên xe đạp, phóng .
Bà cũng mua thịt!
Cớ gì đều ăn , mà bà ?
Những sống trong khu tập thể gia đình quân nhân nếu mua thịt, đa phần sẽ đến điểm cung ứng ở làng bên cạnh. Chỉ nhà họ Vệ, những công việc cố định, cả ngày rảnh rỗi lang thang, mới thời gian lên tận Dung Thành để chọn mua thịt ngon.
Với tính cách tằn tiện của chị Mã, bình thường chắc chắn bà sẽ đạp xe lên Dung Thành để mua thịt. hôm nay, bà từ Dung Thành trở về, tâm trạng mệt mỏi, cơ thể càng mệt hơn, cái bụng réo ầm ầm. Bà quyết định chạy thẳng tới điểm cung ứng gần khu tập thể mua một ít thịt, mang về nhà xào một chảo to.
Điều đáng là, đến tận bây giờ, chị Mã vẫn cảm thấy bản nên ăn thịt. Bà nghĩ ăn thịt là ngược con đường của quần chúng nhân dân, xa rời quần chúng. bà thèm quá, thể chịu nữa. Vừa ăn, bà tự trách bản , nước mắt rơi lã chã. Ai còn tưởng bà đang ăn thịt tẩm t.h.u.ố.c chuột!
Cả khu tập thể gia đình quân nhân, tám mươi phần trăm nhà đều nấu thịt. Khi đám đàn ông tan trở về, còn bước qua cổng khu tập thể, từ xa ngửi thấy mùi thịt thơm nức.
Phụ nữ trong khu tập thể sợ nhất là cái miệng của chị Mã, nhưng đám đàn ông thì sợ, mà là thấy phiền. Ngày nào cũng bà lải nhải ngừng, họ cảm giác đầu như nổ tung. Thế nên, khi về nhà, thấy mâm thịt bàn ăn, đám đàn ông kịp mừng thốt lên câu đầu tiên:
"Hôm nay gan to nhỉ? Không sợ chị Mã lên tận cửa gây sự ?"
"Sợ gì chứ? Chị Mã rốt cuộc cũng gặp khắc tinh . Chính là của trung tướng Vệ. Bà cụ xót con xót cháu gầy gò ốm yếu, đặc biệt mua thịt về hầm bồi bổ. Chị Mã dám đến gây sự. Chị tưởng ai cũng dễ chuyện như mấy trong khu tập thể chắc?"
"Mẹ của trung tướng Vệ nổi tiếng là nóng tính. Bà cụ chỉ tay mặt chị Mã mà mắng, liền một mạch nửa tiếng đồng hồ nghỉ. Nếu tâm lý chị Mã vững, đổi là khác chắc tìm đến cái c.h.ế.t . Các ông thấy cảnh bà cụ mắng . Hai tay chống nạnh, nước bọt phun như s.ú.n.g máy, đừng một chị Mã, mười như chị đến cũng bà cụ đè bẹp khí thế."
Đám đàn ông trong khu tập thể: “???”