MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 114
Cập nhật lúc: 2025-10-08 01:42:23
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ông Vệ , chúng chuyển nhà . Lúc chuyển vội quá, kịp với ông, chỉ mang theo ảnh của ông. Ông chắc tìm đường về nhà chứ? Con cháu đều khỏe mạnh, cũng , ông ở đó yên lòng nhé. Năm xưa cản ông, để ông lấy mạng bảo vệ những , là sai .
Câu ông với … vẫn nhớ mãi trong lòng."
Ánh lửa từ giấy vàng soi lên khuôn mặt bà cụ Vệ. Sợ gió đêm bay mất tro giấy, bà cụ đưa tay che , ánh mắt bỗng thấy hai cái bóng dài bên ngoài cánh cổng sắt.
Hai cái bóng đó dán sát tường, gần như chồng lên , nhưng bà cụ Vệ rõ, trong một cái bóng hai cái đầu, bốn cái chân, rõ ràng là hai khác !
Giọng bà cụ Vệ đổi mấy. Tay bà cụ chạm viên gạch chân tường, miệng vẫn tiếp tục . "Ông Vệ , ông từng với , con thể chỉ sống cho riêng . Ông dốc lòng thứ để bảo vệ những hy sinh vì nước. Ông , sẽ ông giữ gìn."
Nhấc viên gạch lên, bà cụ Vệ hét lớn một tiếng ném thẳng ngoài cổng sắt. "Tổ cha tụi mày! Tết nhất mà ăn trộm!"
Trong nhà, Vệ Thiêm Hỉ choàng tỉnh, mắt mở to, tay ấn nhẹ xuống giường, sợi dây thần kinh căng thẳng trong đầu cuối cùng cũng thả lỏng. Cô bắt đầu mặc quần áo xuống giường.
Viên gạch bà cụ Vệ ném với một góc độ kỳ lạ, trái ngược quy luật tự nhiên, bay thẳng hai . Hai còn định phản kháng, nhưng cơ thể họ như rút hết sức lực, vững, đừng đến phản kháng.
Điều hai sợ nhất là viên gạch, vốn bay qua đầu họ, bỗng ngược trở , nhắm thẳng họ mà đập.
Trước khi ngất , trong đầu họ chỉ còn một ý nghĩ—thật sự ma, chủ nghĩa duy vật lừa chúng !
Bà cụ Vệ thấy hai đổ ầm xuống đất, liền cầm cây chổi lớn dựng cửa xông ngoài, liên tục quật xuống thể hai .
"Tết nhất trộm, giỏi lắm! Để tao đ.á.n.h c.h.ế.t tụi mày thì thôi!"
"Đồ hổ, thật sự nghĩ nhà họ Vệ dễ bắt nạt !"
Bà cụ Vệ giọng to, mắng cũng lực. Vừa hét lên, cả nhà họ Vệ tỉnh dậy, mặc đồ chạy ngoài. Đến cổng, quả nhiên thấy hai bẹp đất, bà cụ Vệ đ.á.n.h tới mức động đậy nổi.
Đại Trụ cẩn thận, bảo bà cụ Vệ lùi vài bước, cúi xuống lục soát họ. Khi chạm đến thắt lưng, ông bỗng cảm thấy thứ gì đó cứng cáp, mặt liền trầm xuống. Ông giẫm lên cổ tay một , mạnh tay giật lấy, động tác nhanh gọn dứt khoát.
Vừa kéo giật, tiếng la t.h.ả.m thiết của hai vang vọng khắp gian, bà cụ Vệ giật .
"Đại Trụ, đ.á.n.h vài trận thả thôi, cần gì nặng tay như ..." Bà cụ Vệ hoảng.
Đại Trụ lấy từ thắt lưng hai hai khẩu súng, mặt nghiêm . "Mấy hạng tầm thường, mang cả súng."
Bà cụ Vệ xong, chân lập tức nhũn .
Vừa hai đó mang theo súng, cả nhà họ Vệ đều hoảng loạn, chỉ Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư là vẫn giữ bình tĩnh nhờ rèn luyện trong quân đội.
Vệ Đại Trụ thu cả hai khẩu s.ú.n.g , bảo Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ giữ chặt hai , lục soát kỹ càng họ. Quả nhiên, tìm thấy ít vật dụng lặt vặt khác.
Hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Vệ Đại Trụ lập tức bảo Tạ Ngọc Thư lấy dây thừng, trói chặt hai đang đất. Sau đó, ông gọi thêm Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ và Vệ Tứ Trụ, bốn em mỗi hai áp giải một tên. Nhờ bóng đêm bình phong, họ đưa đến doanh trại quân đội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-114.html.]
Bà cụ Vệ chân mềm nhũn như sợi mì, mấy cô con dâu dìu về nhà. Bà cụ dựa ghế sofa một lúc lâu mà vẫn hồn, đôi chân run rẩy như đang đạp bàn đạp máy may, giọng lắp bắp, "Ngọc Thư, mấy đứa nấu nồi sủi cảo, xào thêm vài món. Chắc đều sợ hãi cả , chút gì ăn để bình tĩnh ."
Trương Xuân Nha quanh, thấy Vệ Thiêm Hỉ hình như ngủ. Bảy đứa trẻ khác thì dài sofa, đùa vui vẻ, vẻ gì là hoảng sợ. Còn ba cô con dâu nhà họ Vệ thì ai nấy đều bình tĩnh việc, chỉ bà cụ Vệ vẫn run rẩy sofa. Trương Xuân Nha định bụng : "Để bình tĩnh thôi," nhưng sợ bà cụ Vệ ghét bỏ nên đành nuốt lời.
Tạ Ngọc Thư pha một ly nước đường trắng cho bà cụ Vệ. Uống xong, bà cụ cảm thấy thần trí định hơn một chút.
Khi sủi cảo chín, ba em Vệ Nhị Trụ cũng trở về. Bà cụ Vệ ngó ngoài, thấy Vệ Đại Trụ, bèn hỏi, "Anh cả của các con ?"
Vệ Nhị Trụ đáp: "Hai đến nhà khả nghi, mục đích đơn giản. Anh cả ở doanh trại họp. Cụ thể thế nào chúng con cũng , đợi cả về hỏi ."
"Những đó... là gián điệp?" Suy đoán quanh quẩn trong đầu bà cụ Vệ từ lâu.
Vệ Nhị Trụ gật đầu: "Có lẽ ... Mẹ, đừng hỏi nữa. Cứ yên tâm mà ăn cơm. Chuyện chẳng liên quan đến dân thường chúng , nhiều chỉ thêm rắc rối. Hai đó giao cho quân đội, bây giờ còn dính líu gì đến nhà nữa. Quân đội chắc chắn sẽ cách để moi lời khai từ họ. Trước khi chúng con về, cấp của cả còn rằng việc biểu dương thật . Mẹ là đại công thần, sẽ nhận bằng khen và huân chương!"
Bà cụ Vệ bĩu môi, lẩm bẩm: "Mẹ thà chẳng gì, miễn chịu cảnh ."
...
Hiệu suất việc của quân đội cao. Sáng sớm mới đưa , đến gần trưa khai thác thông tin.
Cụ thể hai đó lai lịch thế nào, Vệ Đại Trụ rõ với gia đình, chỉ nhắc khẽ rằng tình hình chính trị vài năm tới lẽ sẽ nghiêm trọng. Nhà họ Vệ sống gần doanh trại nên thể ảnh hưởng, nhưng Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha thì khó . Ngoài , Vệ Đại Trụ còn dặn bà cụ Vệ, khi hai cô con gái về nhà đẻ, nhất định nhắc nhở họ giữ , tránh gây chú ý, nhanh chóng lấy bằng nghiệp, việc trong quân đội để tránh họa.
Bà cụ Vệ lo lắng hỏi: "Bây giờ là thời bình, chuyện như thế? Còn dính đến tai họa nữa? Đại Trụ, con chắc chắn ?
Nếu con chắc, sẽ bảo các em con dừng học. Mạng sống quan trọng hơn. nếu chắc, dám , nhỡ cản các em mà chúng lấy bằng, chẳng sẽ trách cả đời ?"
Vệ Đại Trụ lắc đầu: "Những gì quyết định, con chút phong thanh là may lắm , gì chuyện nắm chắc? Nếu rõ, cứ nhắc khéo Đại Nha và Nhị Nha, bảo họ an phận ở trường, học xong càng nhanh càng , đừng gì gây chú ý."
"Cụ thể vì con thể , là vi phạm kỷ luật. vài năm nữa, sẽ hiểu. Con chỉ tiết lộ chút ít, thì , nhưng nhớ giữ kín, đừng hé răng nửa lời, nếu cả nhà sẽ gặp họa."
Vệ Thiêm Hỉ, đang cúi đầu bài, bỗng lên tiếng: "Còn hai năm nữa, cô cả thể nghiệp, nhưng cô hai học sớm hơn một năm."
Bầu khí căng thẳng bỗng câu bật . "Con bé thì gì mà như đúng !"
"Còn hai năm nữa sẽ xảy một cuộc hỗn loạn lớn, liên quan đến tầng lớp trí thức. Để sửa sai, mất mười năm, từ năm 1966 đến 1976, quét từ xuống ."
Bà cụ Vệ: "!!!"
Bà cụ lập tức lo thắt ruột, giọng run rẩy: "Thiêm Hỉ, cháu thật ? Chúng bình yên mấy năm, dân chúng đang vui mừng vì hết khổ, ..."
"Không liên quan gì đến dân thường, chỉ ảnh hưởng đến trí thức: giáo sư, nhà khoa học, cả sinh viên, học sinh, thầy cô giáo cũng liên lụy. Đại bá phận hai , chắc cũng hiểu họ thuộc nhóm nào."
Lời của Vệ Thiêm Hỉ như đ.á.n.h thức Vệ Đại Trụ. Đặc biệt là từ "trí thức," chẳng khác nào chỉ đích danh. Mồ hôi lạnh túa , thấm ướt cả lưng áo.