MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-10-08 01:43:16
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Thiêm Hỉ, cháu ? Ai với cháu?" Vệ Đại Trụ truy hỏi.
Bà cụ Vệ tát nhẹ đầu Vệ Đại Trụ: "Khả năng của Thiêm Hỉ phàm phu tục tử như con thể hiểu. Năm xưa, Thiêm Hỉ mới chào đời, mùng năm Tết chuyện gì, con quên ? Nếu nhờ Thiêm Hỉ, cỏ mộ hai vợ chồng con giờ cao hai mét!"
Tạ Ngọc Thư bên, bà cụ Vệ nhắc chuyện cũ, bỗng nhớ năm . Quả thực trùng hợp. Một đứa trẻ khỏe mạnh, tự dưng phát bệnh, bệnh viện bệnh, khỏe mạnh như gì. Bà đột nhiên d.a.o động, chẳng lẽ năm thật sự là Thiêm Hỉ âm thầm cứu mạng?
Vệ Đại Trụ thêm. Tuy ông tin lời Thiêm Hỉ, nhưng cũng tin hơn nửa.
Bà cụ Vệ hỏi: "Thiêm Hỉ, nhà đây? Nhà trí thức. Từ tám đứa các cháu đến cô dượng cháu, ai cũng học hành giỏi giang. Phải bây giờ?"
"Chúng cháu sẽ học thêm một năm, tìm cách quân đội việc. Chỉ cần gắn bó với quân đội, chắc chắn ."
"Chồng cô hai đang nghiên cứu trong quân đội, đất nước cần những như , nên dù ngoài thế nào cũng ảnh hưởng đến chú . Cô hai sắp nghiệp, bà nhắc cô nhanh chóng lấy bằng, rời trường, về quân đội việc, thể hiện giá trị của . Cơn lửa cháy đến, cô hai sẽ tránh ."
" cháu lo cô năm. Cô bướng bỉnh, quyết gì thì khó lay chuyển. Hơn nữa, cô học trường Đại học Kinh tế và Thương mại Thủ đô, ngành quá nhạy cảm, e rằng sẽ chịu khổ lớn."
Bà cụ Vệ vỗ đùi: "Nếu , bà dù mất mặt cũng giữ cô cháu . Cô cháu từ thủ đô về đây chắc mất một, hai ngày. Muộn nhất mùng bốn cô cháu sẽ tới. Bà nhất định giữ cô cháu ở . Học đại học quan trọng, nhưng mạng sống quan trọng hơn. Cô cháu đang mang thai, xảy chuyện gì, bà dám nghĩ."
...
Quân đội lẽ nhằm mục đích răn đe nên trong ngày lập tức thông báo ngoài về việc đặc vụ địch xuất hiện ở khu vực lân cận. Không chỉ yêu cầu các lính gác nâng cao cảnh giác, mà còn nhắc nhở tất cả cư dân trong khu tập thể quân đội chú ý hơn. Tình hình đang ở giai đoạn quan trọng, nếu phát hiện bất kỳ nào khả nghi, báo ngay cho quân đội, thà báo nhầm còn hơn bỏ sót.
Trong thông báo, lãnh đạo đặc biệt khen ngợi tinh thần hoảng loạn, sẵn sàng hy sinh vì đất nước của bà cụ Vệ trong giờ phút nguy nan. Người bản thông báo tận dụng hết trí tưởng tượng của , biến câu chuyện bà cụ Vệ dùng một viên gạch đ.á.n.h ngất hai đặc vụ địch trở thành một trận chiến trí tuệ và dũng cảm, với ba trăm hiệp đấu kinh thiên động địa. Hình tượng bà cụ Vệ mô tả hoành tráng chẳng khác gì Tôn Đại Thánh.
Đọc bản thông báo, cư dân trong khu tập thể quân đội - những từng chứng kiến "thần oai" của bà cụ Vệ - đều sững sờ, mà sững sờ nhất chính là chị Mã.
Bà cứ nghĩ tất cả tài năng của bà cụ Vệ chỉ ở cái miệng sắc bén, ngờ bà cụ còn năng lực chiến đấu phi thường như … Nghĩ , bà cảm thấy thật may mắn vì ngày căng với bà cụ. Với sức mạnh mà bà cụ Vệ dùng để dễ dàng xử lý hai đặc vụ địch như , e rằng nếu bà dám tay, thì bà cụ đ.á.n.h cho tàn phế nặng !
Chị Mã thực sự bà cụ Vệ "đánh" cho tâm phục khẩu phục. Mặc dù thể đồng tình với quan điểm của bà cụ, nhưng bà cũng dám cãi cọ gì thêm.
Ngày đó, khi bà cụ Vệ "chỉnh" cho một trận, chị Mã tức đến mức lì giường cả nửa ngày trời. Trong lòng bà nghĩ rằng vốn quan hệ khá với trong khu tập thể, ai qua cũng chào hỏi. Hẳn là sẽ đến an ủi, động viên, lúc đó bà thể nhân cơ hội kể khổ và phàn nàn về tư tưởng "kém giác ngộ" của bà cụ Vệ, kéo thêm vài về phía . Nếu , bà thể phản công và chiếm ưu thế.
thực tế tát thẳng mặt bà , và cái tát còn mặt bà sưng vù lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-115.html.]
Chị Mã vốn tưởng chẳng ai sẽ ghé qua thăm , cảm giác sâu sắc sự lạnh nhạt khi nguội. Cuối cùng, bà cũng nhận mối quan hệ của trong khu nhà gia đình quân nhân thực .
Không, bà chẳng quan hệ nào cả.
Trước đây, chào hỏi bà , chắc chỉ vì ngại phật lòng bà mà thôi. Bây giờ, khi thấy bà gục ngã, bộ mặt thật của họ cũng phơi bày hết. điều bà khó chịu nhất là sự lạnh nhạt đó, mà là cái miệng của đám phụ nữ trong khu. Mỗi gặp bà , họ đều hỏi:
“Chị Mã, hôm nay ăn thịt ?”
Bất kể bà , gì, luôn cảm giác chỉ trỏ lưng, bàn tán xì xào. Chị Mã thực sự chịu nổi nữa. Biết sức chiến đấu gần như siêu nhân của bà cụ Vệ, bà đành chấp nhận rút lui. Ngày hôm , bà thu xếp hành lý, lên đường đến Dung Thành. Bà quyết định ở chăm con gái cữ mới về.
Nào ngờ, thuộc tính “gây họa” vốn dĩ gắn chặt bà . Đi đến cũng yên, nhưng chuyện sẽ nhắc .
Cùng với danh tiếng “ lợi hại” của bà cụ Vệ lan xa, danh tiếng “nhiệt tình giúp đỡ” của bà cụ cũng truyền tụng.
Trong doanh trại đội hậu cần, đội hậu cần cũng đầu bếp chuyên trách. những đều là đàn ông, suốt ngày chỉ nấu những món ăn lớn. Đầu bếp nào nấu dở là , còn gì đến hương vị ngon lành. Họ đồ ăn qua loa, ngại gói há cảo vì quá phiền phức nên chỉ nấu một nồi mì lớn... Kết quả, binh sĩ đều chán nản.
Ở nơi đất khách quê , mỗi dịp lễ tết càng khiến nhớ quê hương hơn.
Nỗi nhớ quê là tình cảm ăn sâu m.á.u của Hoa. Ngày thường thể thấy rõ, nhưng đến lúc lễ tết, họ kiềm mà nhớ đến gia đình, nhớ những món ăn quê nhà, nhớ đến những chiếc há cảo do ... Vì , khi ngoài đang rộn ràng khí vui mừng, nhà ăn doanh trại nhuốm vẻ buồn bã. Dù bao nhiêu chương trình văn nghệ do lính văn nghệ chuẩn , cũng khó binh sĩ nở một nụ thật lòng.
Vào lúc , bà cụ Vệ đến để mang ấm.
Phải thật, há cảo bà cụ Vệ cùng bốn cô con dâu hề ít, nhưng binh sĩ còn đông hơn nhiều. Mỗi nhận trong bát chỉ là một hoặc hai cái. Dẫu , tình cảm khắc sâu lòng những lính thép .
Người luôn gặp điều . Sáng mùng Hai, “điều ” tìm đến tận cửa.
Trưởng đội hậu cần tìm đến nhà họ Vệ, hỏi bà cụ:
“Bác gái ơi, đám lính đều bảo há cảo nhà bác ngon. hỏi trong khu gia đình quân nhân, nhà bác nấu ăn cũng tuyệt. Bác xem thể cho vài trong nhà qua đội hậu cần giúp một tay ? Có lương hẳn hoi, cả chế độ. Không cần việc nặng nhọc , chỉ cần nấu nướng, pha chế gia vị là .”
Bà cụ Vệ vốn đang phiền lòng vì ba cô con dâu – Lan Tử, Xuân Nha, và Thúy Phân – cứ nhàn rỗi trong nhà, khiến bà cụ bực . Trưởng đội hậu cần chẳng khác gì mang gối đến đúng lúc bà cụ đang buồn ngủ.
“Được! Ba con dâu nhà đều rảnh cả. Cậu xem bao giờ cần họ , sẽ bảo họ ngay.” Bà cụ đồng ý nhanh gọn.
Trưởng đội hậu cần hiền lành:
“Càng sớm càng ! Đám lính ai cũng mong cải thiện bữa ăn .”
“Vậy thì mai họ sẽ đến! Cậu cứ yên tâm, con dâu nhà việc đều đáng tin cả, loại cao . Nếu gì đúng, cứ thẳng thắn phê bình. Những lính đều là thần hộ mệnh của dân, để họ ăn ngon!”
Nghe bà cụ với tinh thần như , thêm việc bà cụ từng bắt sống hai gián điệp, trưởng đội hậu cần càng thêm kính phục, lòng ngưỡng mộ dâng lên cuồn cuộn như dòng sông.