MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 118

Cập nhật lúc: 2025-10-08 01:47:24
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy sắc mặt đều khó coi, phụ trách đổi giọng uy hiếp:

“Các lấy lương tháng nữa ? Lương tháng còn phát ! Nếu bỏ việc bây giờ thì đừng mong cầm một xu!”

Lời đe dọa đó chẳng khiến ai bận tâm. Một bà mập lo việc bếp núc trong nhà máy khẩy:

“Mới đầu tháng, bao nhiêu lương chứ? Chẳng đủ tiền viện phí! Ai thèm. Ông tự mà coi chừng cái nhà máy , nhớ mua sẵn quan tài, chừng nào ho cầm nổi thì tự chui . Không ai rảnh lo hậu sự cho ông !”

Niềm vui kiếm đồng lương từ nhà máy phân đạm ngày nào giờ trở thành sự căm ghét đến tận xương tủy.

Người dân ngoài cổng , nhưng những công nhân bên trong quyết đình công sức lôi kéo những còn lưỡng lự. Nhìn dòng nghỉ việc ngày càng đông, phụ trách nhà máy cuối cùng đột quỵ tại chỗ, mặt đỏ bầm như gan lợn.

“Ôi trời, mới vài câu mà tức đến ngất! Người đúng là yếu thần kinh!”

đành lòng, gần thăm dò mạch đập của phụ trách, nhưng chỉ vài giây, kinh hãi phịch xuống đất.

“Hết… hết ! Ông còn thở nữa!”

Câu như một quả b.o.m dội xuống hồ nước cạn, khiến cả đám nổ tung.

Cảnh sát và dân quân công xã , tim liền thót . Họ vội phá cổng sắt, lao kiểm tra

Người phụ trách thực sự c.h.ế.t, còn dấu hiệu của thở.

“Đưa đến bệnh viện! Mau lên!”

Đưa bệnh viện thì còn ích gì? Nhiều lắm chỉ lấy một kết quả khám nghiệm tử thi để bằng chứng.

Có cảnh sát giám sát, kết quả khám nghiệm nhanh chóng công bố: Người cao huyết áp và mỡ m.á.u nghiêm trọng, do quá kích động mà xuất huyết não dẫn đến tử vong. Điều khiến các bác sĩ giật là m.á.u trong cơ thể nạn nhân biến đổi, còn đỏ tươi như m.á.u bình thường mà chuyển sang màu hồng nhạt, gần như trắng sữa. Nếu trắng thêm chút nữa, chắc thành mỡ lợn !

Cảnh sát ém nhẹm chuyện . Dù họ cũng mặt tại hiện trường khi sự việc xảy , nếu cấp , tội thất trách khó mà thoát.

họ ngờ, sinh viên của Học viện Truyền thông Thủ đô vẫn luôn âm thầm theo dõi, trộn trong đám đông. Chỉ hai giờ sự cố, bản tin gửi về trường qua điện báo:

“Công nhân nhà máy phân đạm xung đột với phụ trách, phụ trách đột quỵ tại chỗ.

Người phụ trách khi qua đời uy h.i.ế.p công nhân, sẽ cắt bộ lương nếu họ đình công.

Nhà máy phân đạm gây ô nhiễm môi trường thể khắc phục, hàng loạt dân bệnh phổi, sáu già và một trẻ ba tuổi qua đời vì căn bệnh .

Chèn quảng cáo: Bà cụ Vệ ở Đầu Đạo Câu, dân làng nhớ t.h.u.ố.c trị ho của bà. Nếu bà tin , xin hãy nhanh chóng liên lạc với dân làng. Tính mạng con hết, thể trì hoãn thêm nữa!”

Sau khi nhà họ Vệ rời khỏi thôn Đầu Đạo Câu, họ hề gọi một cuộc điện thoại nào về, chỉ bà cụ Vệ thỉnh thoảng nhắc đến Tôn Nhị Anh. Ba con dâu đôi lúc chiếc ghế sô pha nhỏ, cầm chiếc cốc tráng men phát trong quân đội,

uống nước đường và hồi tưởng về những ngày khốn khó trải qua ở Đầu Đạo Câu. Tất nhiên, chủ yếu chỉ là hồi tưởng, hồi tưởng xong thì ai nấy đều vui vẻ tận hưởng cuộc sống hiện tại, chẳng ai thực sự lưu luyến những ngày khổ sở ngâm trong nước khổ qua.

Chuyện vì nhà họ Vệ vô tình, mà bởi trong thời kỳ khó khăn, nhà nào cũng khép cửa sống, tự giữ của , đề phòng cả họ hàng lẫn hàng xóm. Ngay cả giữa cũng thể trở mặt chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt, chứ đừng đến bạn bè thông thường. Mọi đều trở nên lạnh nhạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-118.html.]

Những bài báo do sinh viên Học viện Truyền thông Thủ đô đến tai nhà họ Vệ, nhưng thu hút sự chú ý của ít xưởng dược. Cả Đại học Y Thủ đô và Viện Nghiên cứu Y Dược Kim Lăng cũng bắt đầu quan tâm đến tin tức .

 

Phải rằng, căn bệnh phổi do kích thích lâu dài bởi khí amoniac, ngay cả các giáo sư tại hai trường đại học hàng đầu trong ngành y d.ư.ợ.c của cả nước cũng cách nào đối phó. Một bà cụ nhà quê như bà cụ Vệ, rốt cuộc pha chế loại thần thánh gì mà khiến dân chúng nhắc mãi quên?

Nhiều phụ trách các xưởng d.ư.ợ.c cũng tò mò. Nếu họ thể mua công thức từ bà cụ Vệ và sản xuất một loại t.h.u.ố.c đặc hiệu chuyên trị ho, thì đừng gì khác, chỉ cần bán cho những bệnh nhân sống quanh các nhà máy phân đạm và xi măng cũng đủ để thu lợi nhuận khổng lồ.

Người phụ trách các xưởng d.ư.ợ.c và các giáo sư của hai trường đại học bắt đầu theo manh mối đến Đầu Đạo Câu để tìm tung tích của bà cụ Vệ, mong lấy công thức hiệu nghiệm đó.

nhà họ Vệ sớm rời , chỉ còn gia đình Tôn Nhị Anh, những gì để trả lời.

Trên đời bức tường nào ngăn gió, đặc biệt là trong giới học thuật – một nơi nhỏ bé như lòng bàn tay. Một khi một trường đại học chút động tĩnh, các trường khác cũng sẽ sớm .

Vệ Nhị Nha tin khi đang giảng trong lớp, chính từ miệng vị giáo sư đề cập đến tên .

Viện Nghiên cứu Y Dược Kim Lăng tự cho là đầu tàu trong ngành d.ư.ợ.c học cả nước, cảm thấy cần gánh vác trách nhiệm xã hội, nên rầm rộ xin một dự án nghiên cứu từ cấp tỉnh.

Thậm chí, họ còn lên Bộ Khoa học và Công nghệ xin thêm một khoản kinh phí béo bở. Các chuyên gia hàng đầu dẫn dắt dự án gần như vỗ bàn lãnh đạo để cam kết: “Chúng nhất định sẽ nghiên cứu loại t.h.u.ố.c điều trị căn bệnh phổi , góp phần giải quyết vấn đề quốc gia!”

Ngay đó, nhiều trường đại học khác bắt đầu cảm thấy ghen tị. Thời buổi , kinh phí để nghiên cứu khoa học thật khó kiếm!

Vệ Nhị Nha hiện đang học tại Đại học Y Giải Phóng Quân. Những dạy chị đều là các quân y giàu kinh nghiệm, trình độ hề thua kém các giáo sư của Viện Nghiên cứu Y Dược Kim Lăng. Thậm chí, họ còn tinh thần tập thể và lòng dũng cảm tiên phong cao hơn.

Các giáo sư của Đại học Y Giải Phóng Quân cam tâm Viện Nghiên cứu Y Dược Kim Lăng vượt mặt. Sau khi nhanh chóng xin dự án nghiên cứu từ cấp tỉnh, họ cũng kêu gọi những lãnh đạo cũ trường đại học đến Bộ Khoa học và Công nghệ xin thêm kinh phí.

Ban đầu, vị lãnh đạo nhúng tay chuyện , cho rằng một trường đại học y cần tranh hơn thua với viện nghiên cứu dược, bởi hai bên thuộc cùng một lĩnh vực. ông cưỡng sự nài nỉ của các giáo sư – những đều từng cứu mạng ông – nên đành dày mặt đến xin. Ai ngờ, lãnh đạo Bộ Khoa học và Công nghệ keo kiệt. Không những cấp tiền, mà còn chế nhạo họ:

“Viện Nghiên cứu Y Dược Kim Lăng là nơi nghiên cứu d.ư.ợ.c học chính thống, họ nghiên cứu là hợp lý. Còn các ông, một trường đại học y chen chân gì? Không cho, cho!”

Vị lãnh đạo Đại học Y Giải Phóng Quân cũng nóng nảy:

“Các ông cho tiền đúng ? Vậy chúng tự ! Sau nghiên cứu thành quả, đừng hòng chia phần, ngay cả tên cũng đừng nghĩ đến việc gắn !”

Quay về, ông lập tức đến quân đội để vận động. Lãnh đạo quân đội cũng vui vẻ nể mặt ông , phê duyệt một khoản kinh phí lớn hơn cả tiền Bộ Khoa học và Công nghệ cấp cho Viện Nghiên cứu Y Dược Kim Lăng. Vị lãnh đạo và ép các giáo sư ký cam kết:

 

“Các xin tiền, vì các mà hạ thấp mặt mũi để xin về . Nếu các thành quả gì, thì tự suy nghĩ , chúng sẽ cùng ghi tên lên cột nhục nhã!”

Không tiền thì các giáo sư còn ngứa ngáy thèm thuồng, nhưng giờ tiền , áp lực như một quả núi đè xuống. Những giáo sư ký cam kết gần như .

 

 

Loading...