MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 124
Cập nhật lúc: 2025-10-14 01:54:26
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng bất ngờ vang lên từ nhiều cùng một lúc qua ống bà cụ Vệ giật suýt đ.á.n.h rơi điện thoại. Bà cụ bực bội :
"Sao đông thế ? Có chuyện gì mà ầm ĩ ?" Tôn Nhị Anh ngập ngừng, lo lắng:
"Chị , trong thôn nhờ chị hỏi giúp xưởng t.h.u.ố.c Xuyên Trung xem thể điều thêm t.h.u.ố.c ho về bệnh viện nhân dân bên . Nhiều chờ t.h.u.ố.c lâu lắm , bệnh viện huyện cứ bảo là hết hàng mãi. Nhìn mấy đứa trẻ con ho đến khàn cả tiếng, em thấy xót quá."
"Chỉ chuyện thôi ?"
Bà cụ Vệ liếc qua tờ phiếu chuyển khoản mà bưu tá mang đến, con hàng dài "0" bà cụ kìm nụ .
Tôn Nhị Anh thì hồi hộp thôi, chỉ sợ bà chị đồng ý. Bà cụ vội :
"Vâng, chỉ chuyện thôi. Chị, chị giúp ? Em mấy đứa nhỏ mà lòng đau như cắt."
Bà cụ Vệ đặt tờ phiếu xuống bàn , sảng khoái đáp:
"Được , vấn đề gì. Chỉ là chuyện nhỏ, chị sẽ gọi cho bí thư của xưởng t.h.u.ố.c Xuyên Trung ngay. Chờ thêm ba đến năm ngày thôi, t.h.u.ố.c sẽ gửi về."
Theo hợp đồng ký với xưởng t.h.u.ố.c Xuyên Trung đây, mỗi hộp "Trà t.h.u.ố.c thanh tạng bà cụ Vệ" bán , bà cụ Vệ sẽ hưởng bốn phần lợi nhuận. Một hộp bán bà cụ kiếm hẳn mười sáu đồng, mỗi gói là ba xu hai.
"Mấy khoản là để dành cho nhóc Hỉ. Đợi khi chuyện yên , con bé ăn gì thì ăn, mặc gì thì mặc, mua gì thì mua!" – bà cụ Vệ nghĩ thầm.
Bán cho thì cũng là bán, bán cho thôn Đầu Đạo Câu cũng ảnh hưởng đến lợi nhuận của bà cụ. Vậy thì tại nhân cơ hội mà giúp đỡ đồng hương và giữ tiếng thơm?
Sau khi gác máy, bà cụ Vệ lấy một tấm danh từ ngăn kéo nhỏ bàn . Đây là điện thoại mà bí thư xưởng t.h.u.ố.c để lúc ký hợp đồng. Bà cụ bấm gọi, máy là thư ký của bí thư. Yêu cầu của bà cụ Vệ quá đáng, thư ký tự cũng thể quyết định , liền đồng ý ngay.
Sau đó, bà cụ Vệ gọi về thôn Đầu Đạo Câu. Lần , máy là Từ Đại Côn. Vừa thấy giọng Từ Đại Côn, bà cụ bực chịu , lạnh lùng đáp:
"Xưởng t.h.u.ố.c Xuyên Trung đồng ý ."
Nói xong, bà cụ dập máy cái "rầm", buồn thêm.
Phòng trực ban của thôn Đầu Đạo Câu lập tức rộ lên những tiếng reo hò. Người điện thoại ai nấy đều hét to:
"Bà cụ Vệ đỉnh thật!" "Đỉnh lắm luôn!"
Hợp đồng mà xưởng t.h.u.ố.c Xuyên Trung ký với bà cụ Vệ quy định thanh toán hàng tháng. Vì , mỗi tháng bà cụ đều nhận một phiếu chuyển tiền, gửi từ xưởng t.h.u.ố.c Xuyên Trung đến Dung Thành, đó chuyển đến đơn vị quân đội, mới đến tay bà cụ.
Chiếc phiếu chuyển tiền bà cụ đang cầm chính là khoản lợi nhuận tháng đầu tiên. Lúc mới nhận, bà cụ dùng chút ít kiến thức còn sót những buổi học xóa mù chữ ngày để đếm đếm . bà cụ đếm mãi mà rõ tờ phiếu bao nhiêu con 0. Tuy , dãy dài dằng dặc, bà cụ chắc rằng gia đình phát tài .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-124.html.]
Nói đúng hơn, là nhờ cô con gái út tài giỏi trong nhà phát tài.
Bà cụ Vệ Vệ Thiêm Hỉ là hiểu , nên đợi khi cháu gái tan học từ trường con em quân đội về, bà cụ đưa phiếu chuyển tiền cho Thiêm Hỉ, căn dặn:
"Nhóc Hỉ, tiền là của cháu. Cháu cách chi tiêu cho đáng đồng tiền bát gạo, bà can thiệp. cháu còn nhỏ, nếu cần xử lý gì, cứ bàn với bà. Bà sẽ bảo bác cả giúp cháu lo liệu."
Tiền chỉ ý nghĩa khi lưu thông như dòng nước. Dù thể hoặc mất, nhưng vẫn hơn là để tiền im trong tay.
Nếu giữ quá nhiều tiền mặt, chỉ cần chính sách kinh tế vĩ mô đổi chút ít, tiền của dân sẽ ảnh hưởng ngay. Mà điều chỉnh kinh tế vĩ mô mười phần thì chín sẽ dẫn đến lạm phát.
Vệ Thiêm Hỉ hiểu rõ đạo lý . trong thời buổi , bất cứ việc gì cũng gặp hạn chế. Ngay cả gửi tiền ngân hàng, cô cũng lo sợ một ngày nào đó ngân hàng phá sản. Không còn cách nào khác, Vệ Thiêm Hỉ đành cùng bà cụ Vệ đến bưu điện rút hết tiền về, cất chiếc rương ở nhà, chờ cơ hội thích hợp để chuyển thành tài sản cố định.
Bà cụ Vệ bụng, thương cảm những lính thể về nhà. Thỉnh thoảng bà cụ hầm một nồi thịt, nhưng mang cả nồi đến bếp ăn quân đội mà cổng. Thấy lính mặc thường phục qua, bà cụ sẽ mời ăn một bữa, hoặc tặng vài quả dưa leo cà chua.
Ban đầu, các binh sĩ đều từ chối sự hiếu khách của bà cụ, viện lý do "quy định quân đội". cưỡng nổi sự nhiệt tình của bà cụ, nào từ chối bà cụ cũng ấm ức kể lể với Vệ Đại Trụ, đồng thời mắng quy định quân đội chẳng tình .
Vệ Đại Trụ chẳng gì hơn. Quy định là do những đặt , chuyện họ thể đổi. để bà cụ buồn lòng, ông mở cho lính của một "cửa ":
"Khi bà cụ gọi các ăn uống, đừng khách sáo, cứ coi như về nhà ăn cơm. nhớ phụ giúp bà cụ việc. Đây ăn uống , mà là giúp đỡ lẫn ."
Kể từ khi "cửa " mở, một nhóm binh sĩ đến giúp bà cụ dọn dẹp sân. Họ chỉ quét tước sạch sẽ mà còn xới đất . Bà cụ vui mừng, hầm ngay một nồi sườn nếp để mời họ ăn.
Ngày hôm , một nhóm binh sĩ khác đến giúp bà cụ ruộng, tưới nước. Bà cụ hấp một nồi bánh bao thịt để đáp lễ.
Ngày thứ ba, lính đến phụ. sân vườn sạch bóng, dọn nữa cũng dọn gì. Nhóm lính nhanh nhẹn liền chủ động lau chùi trong ngoài căn nhà. Đến nỗi nền nhà bóng loáng thể soi gương. Bà cụ nấu một nồi đậu đũa xào thịt mời .
Đến ngày thứ tư, bà cụ sợ đến mức dậy thật sớm, khóa cửa, dẫn Vệ Thiêm Hỉ chợ phiên ở ngôi làng gần đơn vị. Nếu cứ lính đến dọn dẹp, e rằng nhà bà cụ sắp cạn lương thực.
Vệ Thiêm Hỉ cũng đang suy nghĩ về vấn đề . cô nghĩ đến những gia đình lính. Hầu hết các binh sĩ kết hôn đều vợ theo, nhưng họ đều rảnh rỗi trong khu gia đình, ít việc . Ban ngày, họ chỉ đưa con đến trường con em, nấu bữa trưa, dành cả ngày những việc lặt vặt. Nếu thể tập hợp những một việc gì đó... Một ý tưởng nảy trong đầu Vệ Thiêm Hỉ.
Cô thẫn thờ cùng bà cụ qua vài vòng chợ, về nhà với bà cụ rằng nghỉ ngơi. Sau đó, cô chui phòng, bước hành tinh Lobita để tìm các công thức thời.
Công nghệ hành tinh Lobita quá tiên tiến, trong khi khoa học Trái đất còn sơ khai. Cách biệt như cách hàng chục dải ngân hà. Tìm một công thức áp dụng đời sống hiện tại việc dễ dàng.
Sau nhiều nỗ lực, Vệ Thiêm Hỉ tìm một chuỗi công thức chất tẩy rửa mà cư dân Lobita thường dùng. Các loại từ dạng lỏng, sệt cho đến rắn, mỗi loại tác dụng khác .
Cô chọn công thức chất tẩy rửa rắn đơn giản nhất, ghi nhớ rời hành tinh Lobita, trở phòng. Lấy bút giấy từ cặp sách, cô nhanh chóng công thức cùng những thiết cần dùng, thêm cả ghi chú về công dụng và yêu cầu của từng thiết .
Buổi tối, Vệ Thiêm Hỉ mang công thức nhờ Tạ Ngọc Thư giúp đăng ký bằng sáng chế. Cô hào phóng :
"Bác gái, đăng ký sáng chế cần bao nhiêu tiền, bác cứ . Cháu tiền, cần bác trả !"