MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 127
Cập nhật lúc: 2025-10-21 01:49:23
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe xong, mắt Chủ nhiệm Chu sáng rỡ, liền vỗ tay tán thưởng: “Lãnh đạo đúng là tài giỏi, ý tưởng thật tuyệt vời! nghĩ chứ? Cảm ơn chỉ đạo của lãnh đạo, sẽ lập tức triển khai việc .”
Chủ nhiệm Chu xuất từ quân đội, việc nhanh nhẹn. Vừa nhận lệnh là ông sắp xếp thứ đấy cho bà cụ Vệ. Người chụp ảnh vẫn là thư ký , địa điểm chụp vẫn ở sân nhà bà cụ, nhưng dựa tường nữa mà chuyển sang chụp giàn đậu. Bức ảnh khiến bà cụ Vệ trông thật phúc hậu, khuôn mặt đậm chất nhân từ, phúc khí.
Sau khi chụp xong, thư ký còn nghĩ một câu quảng cáo: “Xà phòng đặc chế bà cụ Vệ, ai dùng cũng khen !”
Lô xà phòng cũ tiêu thụ ở khu vực Dung Thành và các cửa hàng cung ứng xung quanh, giá bán mỗi cục là bảy hào, đắt gấp đôi so với các loại xà phòng khác thị trường. ‘Quân Trung Lục Hoa’ kích thước lớn, thơm lâu và mang danh hiệu ‘đặc chế bà cụ Vệ’, nên quá khó để bán.
Đến nửa tháng , ‘Quân Trung Lục Hoa’ bắt đầu nổi danh thị trường. Những đầu tiên mua về đều trở thành những “ phát ngôn” tự nguyện, ngừng giới thiệu với , bạn bè về xà phòng , ca ngợi rằng nó chỉ tẩy sạch vượt trội mà còn bền hơn hẳn. Sự cuồng nhiệt của họ chẳng khác gì các đại lý thực phẩm chức năng hoặc những bán hàng online thời .
Khi ‘Quân Trung Lục Hoa’ bày bán tại cửa hàng cung ứng của huyện nơi thôn Đầu Đạo Câu tọa lạc, một tinh ý nhận hình ảnh in bao bì chính là bà cụ Vệ, nổi tiếng xuất từ huyện của họ. Tin tức lan nhanh như gió, chẳng mấy chốc truyền về đến thôn.
Vì ủng hộ chị gái , Tôn Nhị Anh đặc biệt đến cửa hàng cung ứng huyện mua hai cục ‘Quân Trung Lục Hoa’ mang về nhà. Chưa kịp bước cổng, bà cụ dân làng xúm tò mò hỏi han.
“Nhị Anh, chị gái bà thật sướng! Nhìn ảnh xem, mặt mũi đầy đặn hẳn , trông hiền từ, phúc hậu . Ai mà ngờ hồi đó bà dữ thế nhỉ?”
“ ! Nếu ngũ quan vẫn thế, còn nhận . Bà cụ Vệ chuyển nhà một , như đổi cả khuôn mặt ? Nhìn trẻ hai mươi tuổi!”
Tuy nhiên, cũng ghen tị, bóng gió: “Bà cụ Vệ đúng là gặp may! Công thức đặc chế hết thứ đến thứ khác, từ t.h.u.ố.c đặc chế đến giờ xà phòng đặc chế. Không tiếp theo bà thêm tương đặc chế dưa muối đặc chế nữa. Thật đúng là khéo ăn, chắc tiền kiếm nhiều đến mức chỗ mà cất !”
Nghe thấy lời , Tôn Nhị Anh chịu nổi liền đáp trả ngay: “Chị dưa muối, nhưng tương thì thể đấy. Tương chị ngon thật mà! Nếu giỏi, thì tự nghĩ thứ đặc chế của …”
Mối quan hệ trong quân đội bề ngoài vẻ hòa thuận, nhưng thực chất ngầm ẩn nhiều sóng ngầm. Những vị trí tương tự như Vệ Đại Trụ ít, và những kẻ cố gắng leo lên cao hơn còn nhiều hơn. vị trí cao chỉ một hai chỗ, lên thì đương nhiên sẽ yên tại chỗ.
Đa phần để đảm bảo an , đều chọn cách tiếp cận bảo thủ, tập trung công việc của , dính líu đến những chuyện thị phi bên ngoài, hy vọng lãnh đạo thấy công lao của mà trao cơ hội thăng tiến.
Vệ Đại Trụ, trái , tỏa sáng rực rỡ thời điểm .
Ngay từ đầu năm, ông lập công lớn khi bắt hai gián điệp. Không lâu , của Vệ Đại Trụ bán bằng sáng chế của cho xưởng t.h.u.ố.c Xuyên Trung, tạo sản phẩm mang tên "Trà t.h.u.ố.c thanh tạng đặc chế của bà cụ Vệ". Tiếp đó, bà cụ cho đời sản phẩm "Xà phòng đặc chế của bà cụ Vệ". Những điều khiến các đồng nghiệp cùng cấp với Vệ Đại Trụ ghen tị đến đỏ mắt. Họ tự hỏi một tài giỏi mang may mắn như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-127.html.]
Điều khiến ngưỡng mộ nhất tài năng của bà cụ Vệ, mà chính là chiến lược "Quân dân như một nhà" của bà cụ. Bà cụ thường xuyên gọi các quân nhân đang nghỉ phép đến nhà giúp việc. Sau khi xong việc, bà cụ luôn đãi họ một bữa ăn ngon. Thêm đó, bốn cô con dâu của nhà họ Vệ đều tính cách dễ chịu. Trong đó, Tạ Ngọc Thư tiếng trong đội y tế, giống một bác sĩ khác, dễ nổi nóng với binh sĩ. Ba cô con dâu còn việc trong bếp ăn quân đội, thường phụ trách nấu nướng, chuẩn nguyên liệu, và thỉnh thoảng trực tiếp phục vụ cơm cho binh sĩ. Mỗi như , họ luôn sắp đầy thức ăn trong đĩa, món ăn ngon no bụng. Với sự hỗ trợ mạnh mẽ từ "đội nữ binh" , danh tiếng của Vệ Đại Trụ ngày càng vang xa.
Chưa kể, Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư còn cùng thúc đẩy việc xây dựng xưởng sản xuất xà phòng, tạo công ăn việc cho nhiều nhà quân nhân đang thất nghiệp, giúp giảm đáng kể áp lực kinh tế của các gia đình quân nhân. Các bà vợ và chồng khi công việc để còn để tâm đến những chuyện vặt vãnh thường ngày. Khi túi tiền đầy hơn, họ mua thịt cũng thoải mái hơn. Đến giờ cơm, mùi thịt trong khu nhà quân nhân bao giờ dứt.
Mọi đều khen ngợi gia đình họ Vệ là những tử tế và nhân hậu. Duy chỉ chị Mã, vốn ghét bỏ, là tức giận đến mức mặt mày phồng lên như cá nóc.
Khi Tạ Ngọc Thư gọi đến việc ở xưởng xà phòng, nhà nào cũng nhắc đến, chỉ trừ nhà chị Mã. Việc khiến mỗi khi đến giờ việc, khu nhà quân nhân gần như trống , chỉ còn mấy ông bà già ở nhà trông trẻ. Chị Mã chuyện quen với những ở , nhưng họ đều lạnh nhạt, ai thèm để ý đến bà , thậm chí còn những câu khiến bà hổ đến mức chỉ tìm một cái lỗ chui xuống.
Trong lòng, chị Mã tức tối đến mức mỗi ngày đều thầm nguyền rủa Tạ Ngọc Thư cả trăm . vì sĩ diện, khi hỏi ở xưởng xà phòng, do Tạ Ngọc Thư cố tình gọi , bà giả bộ rộng lượng, :
“Làm gì chuyện đó? Ngọc Thư là hiểu chuyện, đời nào để bụng chút chuyện vặt vãnh hồi mà khó . Chỉ là Ngọc Thư con gái mới sinh con, chạy tới chạy lui chăm sóc, thể , nên bảo cứ nghỉ ngơi.
Con rể khỏe mạnh, nhưng nghịch ngợm lắm, mà chồng nó thì vụng về, cái gì cũng , chẳng lẽ tay giúp đỡ? Cháu ngoại thì tự thương, kiếm tiền so với chăm cháu?”
Một bà cụ khác thì hỏi :
“Chị bảo chạy tới chạy lui chăm con gái, chẳng thấy chị ngoài, ngày nào cũng ru rú ở nhà? Nhìn cũng giống là yêu thương cháu ngoại cho lắm!”
Câu đ.á.n.h trúng điểm yếu của chị Mã, khiến bà tức c.h.ế.t, chỉ hận thể xé nát miệng bà cụ . dám nổi giận, đành nghiến răng :
“Không chồng nó chạy tới chạy lui vất vả, nên bảo tự chăm con dâu và cháu nội ? cũng yên tâm lắm, nhưng bàn với con gái , chờ thời tiết ấm hơn, sẽ đón con nó về nhà ở vài tháng.”
Bà cụ xong thì giơ ngón tay cái khen ngợi: “Chị Mã, chị thật là với con gái!”Chị Mã gượng, nhưng trong lòng thì tức đến lộn ruột. Lúc chăm con gái ở cữ, bà suýt đ.á.n.h với bà thông gia tới tám trăm trận. Con gái bà dở , lúc nào cũng bênh chồng, khiến bà tức đến tăng huyết áp. Còn thằng cháu ngoại thì di truyền hảo cái giọng chói tai của bà nội nó, cứ tỉnh dậy là gào , bà bực bội đến mức bỏ về nhà.
nhớ ánh mắt ngưỡng mộ và lời khen ngợi của bà cụ , chị Mã ôm khư khư cái danh dự hão của . Hôm ,bà đạp xe đến Dung Thành, thẳng nhà con gái, định đưa con nó về nhà ở vài ngày. Dù chỉ vài ngày thôi cũng , miễn là để thấy bà thể ngẩng cao đầu.