MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 130

Cập nhật lúc: 2025-10-21 01:49:26
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cha , khi nhận cuộc gọi nghẹn ngào của Vệ Đại Nha, cũng tức tốc đến căn hộ nơi con dâu đang sống.

Vừa bước cửa, họ liền thấy một bà cụ nét giống hệt Vệ Đại Nha đang ghế, khuôn mặt đằng đằng sát khí. Cha Bạch lập tức cảm thấy căng thẳng, vội hạ giọng:

"Dạ… , bà thông gia ạ?" Bà cụ Vệ nhạt:

"Thông gia cái gì? kiểu thông gia tệ hại như các !"

Bạch Dương thừa hưởng nét của cha , nhưng chẳng giống ai quá rõ ràng. Lúc cha bước , bà cụ Vệ còn dám chắc. cha Bạch gọi "thông gia", cơn giận bà cụ tích tụ bấy lâu như núi lửa phun trào.

"Nhà các còn nhân tính ? Cái gì gọi là thông gia? Gả con gái xa xôi như , giờ ly hôn là ly hôn? Các nghĩ con gái nhà họ Vệ là thứ gì? Bụng còn đang mang cháu mà nhà họ Bạch bạc bẽo đến thế?"

Mẹ Bạch sợ bà cụ Vệ lớn chuyện, hạ giọng dỗ dành:

"Bà thông gia, bà bớt giận chút, nhỏ thôi, nếu hàng xóm thì hổ lắm."

 

"Xấu hổ? Các chuyện đáng hổ mà còn sợ khác ? Giờ mới nghĩ đến thể diện, lúc thì nghĩ gì?"

Cha của Bạch Dương ở thủ đô đều giữ những chức vụ nhỏ, ngoài xem là những uy tín, danh tiếng. Nếu , họ cũng chẳng thể dễ dàng sắp xếp để đưa Bạch Dương quân đội ở Dung Thành, kéo khi cần thiết.

Điều mà họ sợ nhất chính là mất mặt, đặc biệt là chuyện chẳng khác nào trái quy định. Nếu khác phát giác, những ngày tháng của cả gia đình họ lẽ cũng chấm dứt.

Còn bà cụ Vệ thì chẳng ngán chuyện mất mặt. Huống hồ, trong chuyện , bà cụ lý, chỗ dựa vững chắc. Nếu mất mặt, thì cũng là bà cụ.

Những lời mắng nhiếc đầy gai góc của bà cụ Vệ khiến sắc mặt Bạch lúc trắng lúc xanh. Nén giận, bà nghiến răng hỏi:

“Bà thông gia, chuyện là nhà họ Bạch chúng đúng, chúng thừa nhận. tất cả cũng chỉ vì cho đứa trẻ. Bà mắng cứ mắng, nhưng giờ Bạch Dương lên máy bay . Nói gì cũng chẳng đổi nữa. Chi bằng xuống bàn bạc xem nên giải quyết chuyện của Đại Nha và hai đứa trẻ thế nào cho thỏa.”

Bà cụ Vệ vắt chân lên , lạnh lùng:

“Lên máy bay , gì cũng chẳng đổi ? đây từ nhỏ tin rằng kẻ điều ác thì trời sẽ trừng phạt. Không ma quỷ nào xui khiến, mà dám bỏ vợ bỏ con để nước ngoài? Nếu trời mắt, chắc chắn sẽ để nó !”

Bà cụ ngừng một lát gật đầu, tiếp:

đúng. Bây giờ nên tính chuyện của Đại Nha và hai đứa trẻ.” Quay sang Đại Nha, bà cụ hỏi:

“Chẳng con định ly hôn ? Giấy chứng nhận ly hôn lấy ?”

Đại Nha lắc đầu:

“Chưa, chỉ đơn ly hôn thôi. Bạch Dương , nếu con đồng ý đợi, thì cứ đợi về, hai sẽ tính là ly hôn. Nếu con đợi nữa, thì cứ cầm lá đơn ký tên, đóng dấu tay đến cục dân chính, họ sẽ cấp giấy chứng nhận ly hôn cho con.”

Bà cụ Vệ khẩy, giọng châm biếm:

“Vậy nên con vẫn đợi cái thằng chẳng ? Cha chồng con rõ ràng trong nước mấy năm nay khó khăn, nên mới nằng nặc đưa nó nước ngoài. Con còn bày đặt giả vờ si tình? Gặp chuyện thế , đau đầu hai ba ngày là đủ !”

“Đại Nha, nếu con tức c.h.ế.t, thì mau lấy bút một lá đơn ly hôn khác cho ! Viết rõ là vì con thể chịu sự ích kỷ, vụ lợi của nhà họ Bạch, nên quyết định chia tay trong hòa bình, mỗi tự theo đuổi cuộc sống riêng. Đừng học hành nữa. Theo về nhà! Người càng học càng sáng suốt, con càng học càng mụ mị, đầu óc nhồi bã đậu ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-130.html.]

 

Nghe bà cụ Vệ , cha Bạch hoảng hốt toát mồ hôi lạnh. Mẹ Bạch lắp bắp:

“Bà thông gia, ! Không thể thế! Nếu Đại Nha lá đơn đó, thì cả nhà chúng đời coi như xong!”

“Nhà họ Bạch các sống thì liên quan gì đến ? Con trai các hại con gái thành thế , còn mong sống yên ?”

Bà cụ Vệ chẳng thèm giữ thể diện. Bà cụ chỉ thẳng mặt cha Bạch mà mắng:

rõ luôn nhé. Nếu con trai các sống tử tế với con gái , thì chúng sẽ vẫn thông gia hòa thuận. giờ…”

 

Bà cụ ôm gối, lắc lư hai cái, khẩy:

còn chẳng lo nổi cho con gái , thì rảnh để quan tâm các sống c.h.ế.t thế nào? Nhà họ Bạch tan cửa nát nhà, nhiều lắm cũng vì hai đứa cháu mà nhịn nhổ bãi nước bọt các thôi. Còn mong gì hơn!”

Đại Nha thấy giận đến mức định giơ tay tát, vội kêu lên: “Mẹ…”

“Mẹ cái gì mà ? Mau ! Viết xong kéo cả cha chồng con chứng, cục dân chính nhận giấy ly hôn. Sau đó về quân đội. Học hành gì nữa, như con đủ minh mẫn để học. Người càng học càng thông minh, còn con học càng lú lẫn!”

Thấy Đại Nha chịu động bút, bà cụ giơ tay định tát. Thiêm Hỉ lập tức lao tới giữ c.h.ặ.t t.a.y bà cụ, năn nỉ:

“Nội ơi, kiềm chế . Dì cháu đang mang thai, chịu nổi .”

Nghe , bà cụ Vệ c.ắ.n chặt răng, nước mắt rơi như mưa. Bà cụ nghẹn ngào:

“Cháu , nội sắp tức c.h.ế.t ! Người cưới một năm xảy chuyện như thế . Họ sợ báo ứng ?”

Đại Nha vốn ấm ức sẵn. Thấy nức nở, chị cũng kìm nữa. Vừa :

“Mẹ, con ! Con ngay! Con quan tâm đến Bạch Dương nữa. Con sẽ , nhận giấy ly hôn xong, chúng sẽ , con sẽ về quân đội cùng . Con học nữa!”

“Viết! Viết ngay! Viết cả về đứa bé trong bụng. Sinh liên quan gì đến nhà họ Bạch, mang họ Bạch, tên cũng chữ Bạch. Nhà họ Bạch đừng hòng gặp hai đứa trẻ!”

Đại Nha lau nước mắt, cầm giấy bút đơn ly hôn. Cha Bạch im lặng, Bạch đến quặn thắt tim gan. Bà cụ Vệ quyết tâm đào tận gốc rễ nhà họ Bạch.

Khi xong, bà cụ kiểm tra kỹ kéo cục dân chính. Sau đó, bà cụ lấy giấy ly hôn của Đại Nha và Bạch Dương, ném cho cha Bạch, hờ hững để một cái lườm sắc lạnh khi dẫn con gái rời .

Trên đường về, ngang qua một khu chợ, bà cụ Vệ c.ắ.n răng bước mua vài món rau củ, trái cây cùng trứng và thịt, mang về nhà nấu một bữa ăn tươm tất. Đến tầm sáu giờ chiều, bà cụ Vệ và Vệ Thiêm Hỉ trao đổi ánh mắt, hai bà cháu kiếm cớ để bỏ Vệ Quốc Kiện, Vệ Quốc Khang và Vệ Đại Nha ở nhà, chuẩn sân bay chặn .

Vệ Đại Nha linh cảm chuyện bà cụ giấu , kiên quyết đòi theo, khiến bà cụ còn cách nào khác đành dẫn chị cùng. Một nhóm năm hối hả lên chiếc xe buýt chuyến tối, hướng thẳng sân bay mà lao tới.

Chiếc máy bay lượn vòng nhiều giờ cuối cùng cũng chuẩn hạ cánh. Bạch Dương qua cửa sổ, ngắm cảnh vật bên . Dù đây là thủ đô của một quốc gia, nhưng nó khác xa với hình dung của về những tòa nhà cao tầng hiện đại. Khắp nơi đều phảng phất vẻ xập xệ và lạc hậu. Anh thở dài, đưa tay khẽ lay bên cạnh, đang tựa đầu vai ngủ say.

“Đình Sinh, dậy , chúng đến nơi .”

Bạch Đình Sinh lơ đãng đặt tay lên đùi Bạch Dương, đôi mắt mơ màng tỉnh hẳn. Anh ngáp dài, qua cửa sổ, bất lực :

cứ tưởng thể cùng trốn đó. Không ngờ cuối cùng vẫn về. phận.”

Loading...