MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 133
Cập nhật lúc: 2025-10-21 01:53:05
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha thải hết chất cồn ngoài, ba đứa trẻ inh ỏi vì đói mới b.ú sữa .
Vệ Nhị Nha, từ dùng t.h.u.ố.c bổ mà Vệ Thiêm Hỉ kê, sữa dồi dào, cho một đứa b.ú no vẫn còn thừa. Trong khi đó, Vệ Đại Nha vì ngày ngày buồn bực, lóc mà sữa ít, bà cụ Vệ quyết định để Vệ Nhị Nha giúp đỡ Vệ Đại Nha nuôi con.
Vệ Đại Nha sinh đôi, đều là con trai. Hai đứa nhỏ mắt mũi giống hệt , trắng trẻo, mũi dọc dừa, dáng dấp giống cha là Bạch Dương. Vừa hai con, Vệ Đại Nha rơi nước mắt.
Bà cụ Vệ hai đứa cháu ngoại, bĩu môi buông một câu: “Xấu hoắc.” Rồi sang xem con của Vệ Nhị Nha.
Vệ Nhị Nha sinh một bé trai. Vì bổ sung dinh dưỡng từ , bé khỏe mạnh, lớn hơn hẳn hai cháu ngoại. Đứa trẻ giống , mặt mũi thanh tú, bà cụ mà thích, buột miệng khen: “Đẹp trai ghê!”
Một “ hoắc,” một “ trai,” sự khác biệt hiện rõ mồn một.
Tạ Ngọc Thư thấy Vệ Đại Nha nước mắt lưng tròng, liền với bà cụ Vệ: “Mẹ, hai đứa nhỏ là con nhà họ Vệ, mang họ Vệ. Mẹ đặt tên cho tụi nhỏ , mai để Đại Trụ giấy khai sinh.”
Việc đặt tên thể qua loa. Bà cụ Vệ gật đầu: “Được, để nghĩ thêm.”
Đợi bà cụ , Tạ Ngọc Thư an ủi Vệ Đại Nha: “Đại Nha, mặt ngoài vui nhưng trong lòng thương hai đứa cháu lắm. Em lúc em đau bụng, thế nào . Bà chỉ giận cha tụi nhỏ, chứ liên lụy gì đến con cái . Em cứ yên tâm ở cữ.”
Ngoài cửa, giọng bà cụ Vệ vang : “Con dâu cả, nhiều lời thế đủ ? Ra mà giúp, đồ đạc cho con Nhị Nha chuẩn xong cả , còn hai đứa cháu ngoại gì, nhanh!”
Tạ Ngọc Thư nháy mắt với Vệ Đại Nha, nhỏ: “Thấy ? Mẹ còn lo cho tụi nhỏ đấy. Em đừng lo, cứ ăn uống đầy đủ, cho sữa mau về, để hai đứa bé đói.”
Đợi Tạ Ngọc Thư , Vệ Đại Nha hai con, lấy bình tĩnh, hỏi Vệ Nhị Nha: “Nhị Nha, con em đặt tên ?”
“Rồi, chồng em đặt cho, tên là Cốc Nhược Hoài, lấy ý từ câu ‘hư hoài nhược cốc.’ Em đặt tên cúng cơm, cứ gọi là Nhược Hoài.”
Vệ Nhị Nha cho con b.ú xong, bế thêm con út của Vệ Đại Nha, cho b.ú hỏi: “Chị, con chị đặt tên gì ?”
Vệ Đại Nha bảo nghĩ , hai chị em nghĩ thành ngữ, tìm thơ, cuối cùng đặt tên: lớn nốt ruồi ở khóe mắt, gọi là Vệ Mậu Lâm; em út nốt ruồi, gọi là Vệ Tu Trúc, lấy ý từ câu “Mậu lâm tu trúc.”
Vệ Đại Nha thấy tên ý nghĩa, bèn gọi bà cụ Vệ bàn bạc. Bà cụ chẳng thèm , lập tức : “Con nhà đa phần lấy chữ ‘Đông’ và ‘Tây’ mà xếp. Con của hai là Đông Chinh và Tây Chinh, con của ba là Đông Minh và Tây Minh.
Lẽ tên dành cho con của tư là Đông Phong và Tây Phong, nhưng tư chịu, bảo đặt đẻ nữa chẳng lẽ gọi là Yêu Cơ với Bạch Phiến. Mẹ lười tranh cãi nên mặc tư chị dâu con đặt tên khác.”
“Còn con con, sinh cha, mệnh khổ, đặt tên sang sợ nuôi nổi. Đặt tên tầm thường dễ nuôi hơn.”
Dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, bà cụ tiếp: “Mẹ nghĩ , thằng gọi là Vệ Đông Qua, thằng em gọi là Vệ Tây Qua, dễ nuôi.”
(*) Đông Qua: bí đao, Tây Qua: dưa hấu.
Vệ Đại Nha òa lên, còn Vệ Nhị Nha đến mức suýt đ.á.n.h rơi con .
Thấy Vệ Đại Nha sợ hãi đáng thương, bà cụ Vệ nỡ trêu chọc thêm nữa, liền thò tay túi lấy một mảnh giấy.
Trên đó nét chữ còn khá non nớt, nhưng từng chữ ngay ngắn gọn gàng. Đó chính là tên mà Vệ Thiêm Hỉ đặt cho hai đứa trẻ.
"Được , đừng lóc mãi nữa. Mẹ đùa con nữa . Tên hai đứa trẻ , để nhóc Hỉ đặt . Đứa lớn gọi là Vệ Triều, đứa nhỏ gọi là Vệ Dương. Hai em hợp là Triều Dương."
"Nhóc Hỉ bảo, ánh triều dương mới mọc tượng trưng cho hy vọng. Mẹ mong hai đứa trẻ thể nên chuyện, cũng mong con thể bước qua khó khăn, về phía , sống ngày một hơn. Con hiểu ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-133.html.]
Vệ Đại Nha lẩm bẩm hai cái tên "Vệ Triều" và "Vệ Dương" vài . Càng càng thấy thuận miệng, mấy câu kỳ vọng bà cụ Vệ càng khiến chị cảm động, cuối cùng cũng nở một nụ những giọt nước mắt.
Cuộc sống hỗn loạn như nồi cháo gà dần trở quỹ đạo. Những lính từng đến nhà họ Vệ ăn nhờ giờ đây tìm việc mới – giặt tã lót cho hai em Vệ Triều và Vệ Dương.
Bà cụ Vệ dĩ nhiên chịu, nhưng mấy lính đó đều quen với Vệ Đại Nha, một lời đồn về chuyện Vệ Đại Nha ly hôn với Bạch Dương. Nghĩ rằng giúp gì thì giúp, họ liền xúm .
Có loại xà phòng bạc hà đặc chế của bà cụ Vệ nhãn hiệu "Quân Trung Lục Hoa", thêm sức lực của những lính một khỏe hơn một , tã lót giặt sạch sẽ hơn cả khi bà cụ Vệ tự giặt. Bà cụ đành trổ hết tài nấu nướng, chăm hai cô con gái ở cữ, đổi món ăn liên tục để đãi những lính đến giúp việc.
...
Hai nhà họ Bạch ở thủ đô gần đây đều rơi cảnh hỗn loạn.
Bạch Đình Sinh cáo buộc tội đồng tính luyến ái, suy đồi phong hóa xã hội. Liên lụy đến cả cha, , trai, chị và chị dâu của đều mất việc. Đi đến cũng chỉ trỏ, mắng chửi.
Cha của Bạch Đình Sinh vốn giữ sĩ diện cả đời, bỗng chốc đả kích nặng nề như , liền đột quỵ ngay trong ngày. Mẹ của Bạch Đình Sinh lóc đến mức c.h.ế.t sống , mắng là đồ quả tạ, gào lên chất vấn, "Sao mày c.h.ế.t ?"
Những vết bầm do bà cụ Vệ đ.á.n.h mặt Bạch Đình Sinh còn tan, những tổn thương mà Bạch Dương để trong lòng khiến tan nát. Đến cả lời ruột cũng đẩy đến bước đường cùng.
Sống gì vui, c.h.ế.t gì đáng sợ?
Bạch Đình Sinh để lời nào cho gia đình, chỉ xé nát cuốn sổ từng bốn mươi mốt trang chữ "chính", ban công nhà từng nắm giấy nhỏ tung xuống. Những mảnh giấy bay lả tả như bông tuyết mùa đông.
Gió thổi qua, dường như mang theo một tiếng thì thầm, " cũng yêu ." Đó là âm thanh trầm thấp, chỉ thuộc về Bạch Dương.
Mẹ của Bạch Đình Sinh thấy giấy rơi từ lầu xuống, giận dữ cầm chổi chạy tới mắng, "Mày giở trò gì đây? Mày xem, chỉ một mày mà hại cả nhà thành thế ! Không thể yên ? Cứ cái trò mãi, tao đáng lẽ nên sinh mày, đồ nhục nhã cả nhà! Sao mày c.h.ế.t ?"
Trái tim Bạch Đình Sinh như đóng băng. Anh với vẻ lạnh lùng, , "Mẹ, con xin , con bất hiếu, mất mặt và cha. Từ giờ con sẽ phiền nữa."
Nhìn đôi tay của Bạch Đình Sinh nắm lấy lan can, lòng trào dâng nỗi bất an.
"Đình Sinh!"
Bàn tay nắm chặt lan can bỗng buông . Bạch Đình Sinh nhảy xuống, đầu lao xuống , trong tiếng hét thất thanh của .
Những mảnh giấy tự tay tung còn kịp chạm đất.
Máu văng tung tóe, đôi mắt khẽ mở, dường như thấy Bạch Dương đưa tay , với , "Đình Sinh, dậy , đưa đến chỗ thú vị."
Anh cố gắng dậy, nhưng cơ thể như rã , còn chút sức lực nào.
Môi mấp máy, những lời chỉ .
"Bạch Dương, sai . Nếu những việc khiến ghê tởm như thế, rời từ sớm."
"Rõ ràng thích , nỡ khiến đau lòng..."
"Mặt trời sáng thế , lạnh thế... Bạch Dương, lạnh."
Anh ho hai ngụm máu, ánh sáng trong mắt dần tắt. Hai bên sống mũi nước mắt chảy xuống.
Mẹ của Bạch Đình Sinh hối hận kịp, ngay trong ngày hôm đó dùng kéo tự cắt lưỡi , phát điên, mất trí.