MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 136
Cập nhật lúc: 2025-10-22 02:05:31
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Vệ Thiêm Hỉ đón sinh nhật 16 tuổi, giấy báo trúng tuyển về đến nhà.
Tám chị em nhà họ Vệ như bàn tính , tất cả đều đỗ các trường đại học tại thủ đô.
Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang, hai em sinh đôi, lượt thi đỗ hai trường đại học hàng đầu về khai thác khoáng sản và địa chất. Vệ Đông Chinh và Vệ Thiêm Hỉ cùng đỗ Đại học Thủ đô. Vệ Tây Chinh trường Đại học Ngoại ngữ. Vệ Đông Minh và Vệ Tây Minh, hai em song sinh khác, cùng đại học hàng đầu về nông nghiệp. So với bảy , trường của Vệ Quang Minh vẻ khiêm tốn hơn, đỗ Học viện Điện ảnh Hí kịch Thủ đô.
Tám chị em, tương lai rực rỡ.
Bà cụ Vệ đàn cháu giỏi giang, lòng tràn đầy niềm vui. Bà cụ bảo Vệ Quốc Kiện đạp xe lên Dung Thành mua một túi kẹo lớn, mỗi ngày mang theo hai túi đầy, gặp ai cũng chia kẹo.
Người khác hỏi:
“Bà cụ Vệ, nhà bà việc vui gì mà trông bà phấn khởi thế ?”
Bà cụ liền hào hứng kể tên các trường đại học mà tám đứa cháu thi đỗ, như thực đơn món ăn, nhận ít lời khen ngợi, thật lòng , giả tạo cũng , thậm chí là ghen tỵ.
Chỉ trong vài ngày, chuyện tám chị em nhà họ Vệ đỗ đại học danh giá lan khắp khu tập thể quân đội. Bà cụ Vệ càng thêm rạng rỡ, gặp ai cũng vui vẻ.
Có thấy tương lai sáng lạn của bảy em trai nhà họ Vệ, liền gợi ý giới thiệu con gái hoặc cháu gái của , dò hỏi bà cụ:
“Bà cụ Vệ , mấy đứa cháu trai của bà cũng đến tuổi lập gia đình . Bà yêu cầu gì với cháu dâu ? Người tháo vát,siêng năng ?”
Bà cụ Vệ là tinh tường, những ý đồ của họ bà hiểu. với tương lai sáng sủa của đàn cháu, bà cụ vội vàng quyết định.
Dù ưng ý, bà cụ cũng thẳng. Bà cụ suy nghĩ kỹ, nghĩ một cách từ chối khéo léo:
“Giới trẻ bây giờ đều thích tìm hiểu, yêu đương tự do. già , dám chủ chúng? Cứ để chúng tự chọn . nghĩ tụi nhỏ chắc sẽ tìm hợp tính. Biết còn gặp ở trường đại học? Những học cùng trường thường nhiều điểm chung. Còn nếu chênh lệch trình độ văn hóa, thì khó mà chuyện hợp ý, chẳng khác nào gà chuyện với vịt, sống chung lâu dài?”
Nghe xong, những thông gia đành câm nín. Con gái nhà họ dù cũng , cũng thi đỗ cao đẳng, nhưng so với bảy trai tài giỏi , trường học của họ chẳng đáng nhắc đến.
Có lưng rằng bà cụ Vệ kén chọn, khi phát đạt thì coi thường hàng xóm cũ. bà cụ chẳng bận tâm. Nếu bà cụ quan tâm những lời đó, bà cụ sống vui khỏe đến , chẳng còn tinh thần tươi trẻ, nhanh nhẹn ở tuổi ngoài sáu mươi.
Trước đây sức khỏe bà cụ , mang nhiều bệnh tật. nhờ Vệ Thiêm Hỉ chăm sóc, bà cụ hồi phục nhiều, cơ thể dẻo dai hơn, da dẻ hồng hào, nếp nhăn cũng mờ .
Sau khi tự hào khoe ở khu tập thể, bà cụ vẫn thỏa mãn. Bà cụ gọi điện về thôn Đầu Đạo Câu, máy vẫn là Từ Đại Côn. Trong niềm vui tràn trề, bà cụ còn khó chịu với ông nữa. Bà cụ nhờ ông gọi Tôn Nhị Anh đến, để khoe một phen về tài năng của các cháu .
Cháu trai của Tôn Nhị Anh, Diệp Minh Thiên, cũng thi đại học xong. vì ai kèm cặp ôn luyện, chỉ đỗ một trường cao đẳng. Nếu là khác, thấy cháu thua kém cháu nhà khác, chắc chắn sẽ cảm thấy vui trong lòng. Thế nhưng Tôn Nhị Anh thì . Bà cụ thực lòng mừng cho bà cụ Vệ, còn hết lời ca ngợi, khiến bà cụ Vệ cảm thấy vô cùng thoải mái, dễ chịu.
Tôn Nhị Anh với bà cụ Vệ:
"Chị , chị rời thôn Đầu Đạo Câu hơn mười năm nay, nghĩ đến việc về thăm một ? Thôn giờ đổi nhiều lắm. Cửa hàng mậu dịch mở ngay trong làng, mua gì cũng chẳng cần lên huyện nữa. Cả làng giờ đến sáu, bảy hộ sắm xe đạp đấy. Chị xem, đổi khác nhiều ?"
Bà cụ Vệ kịp nghĩ ngợi gì buột miệng khoe luôn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-136.html.]
"Hả? Cả cái làng to thế mà mới sáu, bảy hộ mua xe đạp thôi ? Nhà chị bốn, năm chiếc , giờ chẳng ai thèm , để đấy bụi bám đầy. Thật là phí của giời!"
Rồi bà cụ tiếp lời với vẻ tự hào:
" đúng là bọn trẻ thời nay hưởng thụ thật. Nhà chị chẳng đây đầu tư kỹ thuật xưởng sản xuất xà phòng đó ? Chính là loại xà phòng Quân Trung Lục Hoa mà em khen đấy. Xưởng mua mấy chiếc xe tải nhỏ để chở hàng, tám đứa cháu nhà chị đều học lái hết . Giờ từ đây Dung Thành đạp xe chỉ mất một tiếng rưỡi thôi, thế mà chúng nó nhất định lái xe, em bảo lười ?"
Tôn Nhị Anh mà sửng sốt:
"???"
Dẫu lòng rộng rãi, bà cũng thấy khó chịu đến mức chua xót:
"Chị, chị đang lừa em chứ? Xe đạp đắt như thế, cái tính ki cóp của chị, nỡ để xe đạp phủ bụi?"
"Có gì mà lừa! Lâu ngày chị em gặp, thế , chị xin phép đội sản xuất một tờ giấy giới thiệu thăm , em dẫn lão Diệp và bọn trẻ đến Dung Thành chơi một chuyến. Lên ga mua vé tàu thẳng đến Dung Thành, một ngày một đêm là đến. Mua vé xong thì gọi cho chị, chị bảo Đông Chinh lái xe đến đón."
"À, Nhị Anh , em cũng lớn tuổi , đừng tiết kiệm gì mà mua vé cứng nhé. Ghế cứng chật thoải mái, hành lắm. Cứ mua vé giường , ít mà sạch sẽ, tối ngủ , chỉ một ngày là tới nơi thôi."
Tôn Nhị Anh im lặng hồi lâu. Đến mức bà cụ Vệ tưởng đường dây điện thoại gặp trục trặc thì bỗng bà cất lời, giọng điệu chút xa lạ:
"Chị, cuộc sống của chị đúng là ngày càng sung túc thật đấy. Em sẽ dẫn bọn trẻ qua, nhưng giường thì thôi. Nhà em, Diệp Tử mua xe đạp, cả nhà tích cóp mãi mà vẫn đủ..."
Bà cụ Vệ mà sững sờ:
"Mười mấy năm , mà nhà em còn đủ tiền mua xe đạp ? Nhị Anh, em ăn kiểu gì thế? Nhà chị giờ mua mấy căn nhà liền kề . Em đấy, cháu chị đông, mua nhiều nhà để bọn nó cưới vợ còn chỗ mà ở."
"Thôi, em dẫn cả nhà qua đây , hoặc thì chuyển hẳn đến đây cũng . Đám phụ nữ trong xưởng xà phòng ở đây, mỗi năm kiếm cũng đủ mua mấy chiếc xe đạp . Nhà em mấy năm nay rốt cuộc gì thế? Thế mà còn bảo là sống hơn?"
"Nhị Anh, con tầm xa, đừng dễ dàng thỏa mãn quá. Chị mà cũng sốt ruột cho em." Bà cụ Vệ đầy vẻ nghiêm túc.
Sau khi cúp máy, Tôn Nhị Anh lập tức ép Diệp Tử xin nghỉ ở lâm trường, sáng hôm cả nhà mua vé tàu lên đường đến Dung Thành.
Mặc dù những lời bà cụ Vệ , Tôn Nhị Anh chỉ tin bảy phần, nhưng chỉ cần bảy phần đó là đủ để bà cụ ghen tị đến mức toát khí chua .
Tôn Nhị Anh ban đầu dự định cả nhà sẽ cùng , nhưng ông cụ Diệp yên tâm với mảnh ruộng của nhà , nên ông cụ định theo. Diệp Tử thì bà cụ Vệ đích gọi tên dẫn Dung Thành để mở mang tầm mắt, thể đưa theo. Cậu cháu trai cưng Diệp Minh Thiên sắp đại học, nhưng nay từng khỏi làng, nên Tôn Nhị Anh cũng đưa để trải nghiệm thế giới bên ngoài. Vậy vấn đề là ai sẽ ở nấu cơm cho ông cụ Diệp?
Để của Diệp Minh Thiên ? Tôn Nhị Anh cảm thấy điều đó hợp lý. Cả nhà hết, chỉ để con dâu và cha chồng ở nhà thì . Nhà tuy sống ngay thẳng, nhưng miệng lưỡi thiên hạ điều đó. Chỉ vài ngày thôi cũng đủ để thêu dệt nên đủ loại lời đồn ác ý.
Sau một hồi đắn đo giải pháp, Tôn Nhị Anh c.ắ.n răng, nhờ đội trưởng đại đội sản xuất cho một lá thư giới thiệu, ép ông cụ Diệp lên tàu cùng cả nhà.