MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 145

Cập nhật lúc: 2025-10-22 02:08:28
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước một sinh viên như Ngưu Yến, giáo sư cảm xúc phức tạp. Ông rằng với khả năng của cô , khó để tiến xa con đường Toán học. tinh thần học tập nghiêm túc của cô , ông cảm thấy đáng tiếc.

"Ngưu Yến, ý chí cầu tiến là . học toán thể quá cao xa. Nếu em tiến bộ, hãy tự học hết các kiến thức trong sách Cơ sở Toán học và giải hết bài tập trong đó. Sau đó, sẽ giao thêm bài cho em, ?"

Nghe xong, Ngưu Yến hiểu rõ ẩn ý trong lời giáo sư. Tuy vui nhưng cô vẫn lễ phép đồng ý. Sau đó, cô về tìm Vệ Thiêm Hỉ, nhờ bạn đề toán cho giải.

Vệ Thiêm Hỉ trong lòng hiểu rõ chuyện, nhưng cô chẳng buồn đôi co với Ngưu Yến về những vấn đề . Cô mở cuốn sổ tay của , lật một bài toán mà cô tích lũy trong quá trình sách, chỉ cho Ngưu Yến:

“Bài nhé. Ban đầu định tự giải, nhưng dạo gần đây bận bịu nên . Nếu thì cứ thử . Nếu hướng giải, thể tham khảo bài luận của Trần Nhuận Chi đăng trang đầu tạp chí Học Báo Toán Học 27. Rất hữu ích đấy.”

Ngưu Yến khiêm tốn chép đề bài mà Vệ Thiêm Hỉ đưa, dù cô hiểu nổi đề bài ý nghĩa gì. điều đó ngăn cản niềm mơ mộng của cô về một tương lai tươi sáng.

 

Nếu cô thể giải bài , chẳng trình độ sẽ gần như ngang với Vệ Thiêm Hỉ ?

Mang theo giấc mộng , Ngưu Yến giờ học ăn uống gì mà lập tức lao tới thư viện, mượn ngay tạp chí mà Vệ Thiêm Hỉ . Cô chuẩn thắp đèn việc xuyên đêm, quyết tâm chinh phục bài toán khó .

… khi lật đến bài luận mà Vệ Thiêm Hỉ nhắc đến, Ngưu Yến ngớ .

Hàng loạt công thức liên tiếp hiện đây? Chẳng lẽ cô học nhầm môn toán?

Tại hiểu nổi một công thức nào, hơn nữa càng càng thấy buồn ngủ?

Ngưu Yến đành gục xuống bàn, hận đến mức suýt thổ huyết. Trong khi đó, hai cô bạn cùng phòng của cô vẫn mải trò chuyện ngừng.

Mạnh Quỳ hào hứng kể với Từ Hiểu Lan: “Hiểu Lan, hôm nay thấy tài tử khoa văn của trường đấy, Bạch Dương!

Mặc dù lớn tuổi, nhưng cũng chỉ ngang tuổi chị Ngưu thôi!”

“Cậu , Bạch Dương vốn là thủ đô. Trước đây, trong phong trào lên núi xuống làng, về nông thôn hỗ trợ xây dựng. Năm ngoái thi đại học, trở về thủ đô. Trông thật sự trai, điềm đạm, chín chắn, trẻ trung. đoán chắc tầm ba mươi tuổi, nhưng mặt thì vẫn non. Bài thơ Hối đăng Tinh Tinh Thi San năm đó, thuộc lòng luôn !”

Từ Hiểu Lan phấn khích: “Có bài thơ với câu ‘Tất cả chỉ là hư vô và định mệnh, tất cả chỉ là mây khói thoáng qua’ ? thích nhất là bài Con đường đầu . là thơ của thần tiên, chỉ vài chục dòng mà khiến thắt lòng, như đang bước lên mép vực sâu .”

“Khi ôn thi đại học, thầy dạy ngữ văn của chúng từng phân tích bài thơ đó. Thầy bài thơ thể hiện sự do dự và trăn trở của tác giả giữa việc đầu tiến về phía . Sau những biến động tâm lý trồi sụt , kết bằng câu ‘Con đường ở chân, hướng về phía xa’, cả bài thơ thăng hoa.”

“Cậu trai lắm hả? Mai dẫn ngắm trộm nhé. Anh là nhà thơ hiện đại mà yêu thích nhất. Trong mười năm qua, đăng hàng chục bài thơ Tinh Tinh Thi San, bài nào cũng là bảo vật trong tim !”

Vệ Thiêm Hỉ đang cặm cụi giải toán bỗng ngừng tay, cô hỏi Mạnh Quỳ và Từ Hiểu Lan:

“Nhà thơ mà các tên gì cơ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-145.html.]

“Bạch Dương! Bạch trong bạch nhật, Dương trong dương liễu! Sao, Thiêm Hỉ, cái tên ? thật hiểu cha đặt cái tên tinh tế thế. Nghe tên thấy chắc chắn cẩn trọng. Chứ như , chỉ đặt tên theo hoa lá, nào là Lan, Trúc, Mai, Cúc… ép cả mấy chị em chúng thành Tứ quân tử. Hiểu Lan, Hiểu Trúc, Hiểu Mai, Hiểu Cúc...” Từ Hiểu Lan .

 

Vệ Thiêm Hỉ nhét bản nháp tính toán túi xách, dậy chạy ngoài.

báo tin cho Vệ Đông Chinh, xem thử nhà thơ đó là dượng của cô, đúng, là dượng cũ của cô!

Tuy rằng Vệ Đại Nha khi sinh con và sinh luôn nhà họ Vệ giúp đỡ, thiếu ăn thiếu mặc. Tuy rằng cuộc sống hiện tại của Vệ Đại Nha, thứ đều suôn sẻ, hai đứa con trai lên tiểu học. Thế nhưng, những vết thương năm xưa do Bạch Dương gây vẫn lành hẳn.

Vệ Thiêm Hỉ từ nhỏ thiết với Vệ Đại Nha. Năm đó, khi Vệ Đại Nha thủ tục ly hôn, chính cô và bà cụ Vệ cùng theo, nên cũng giống bà cụ, luôn xem Bạch Dương là một "vết ung nhọt" khó chịu.

Nếu Bạch Dương cứ thế biến mất khỏi tầm mắt, chừng Vệ Thiêm Hỉ sẽ quên . giờ Bạch Dương xuất hiện, còn giả bộ một nhà thơ đầy tình cảm sâu sắc. Tính nóng nảy thừa hưởng từ bà cụ Vệ để Vệ Thiêm Hỉ chịu nổi?

Cô chạy tới ký túc xá của Vệ Đông Chinh, hét lớn ba tiếng "Vệ Đông Chinh", khiến cả dãy ký túc nam sinh đều tò mò thò đầu xem. Lúc , Vệ Đông Chinh đang đ.á.n.h bài với bạn cùng phòng, thấy tiếng gọi gấp gáp của em gái, lập tức bỏ bài chạy ngoài.

“Ê , thế, đang đ.á.n.h bài dở bỏ? Làm ăn sòng phẳng, thắng tiền tính chạy hả?” Người là bạn cùng phòng của Vệ Đông Chinh, biệt danh "Mắt Chuột" vì mắt nhỏ, cả phòng gọi mật như .

Vệ Đông Chinh đáp: “Em gái tìm, để nó đợi . Các cứ kéo thêm chơi, mà chơi tiếp thì thắng nữa, các thua thêm ?”

Mắt Chuột cạn lời, gì.

Vệ Đông Chinh thở hổn hển chạy xuống, hỏi: “Em gái, chuyện gì mà chạy đến tận đây gọi ?”

“Anh ông dượng của chúng cũng đang học ở đại học Kinh Hoa ?” Vệ Thiêm Hỉ hỏi, lấy từ trong túi cuốn "Tạp chí thơ Sao" mà cô tiện tay mua ở sạp báo, chỉ bài thơ "Con đường ngoái đầu", tức giận : “Anh xem kiểu gì? Đã hại cô chúng với em Vệ Triều, Vệ Dương thê t.h.ả.m như , giờ còn mặt mũi thơ ?”

“Anh xem những thứ vớ vẩn , nào là ‘Mọi thứ đều là hư vô định mệnh’, nào là ‘Mọi thứ chỉ là thoáng qua’, nào là ‘Con đường chân, trái tim hướng về nơi xa’...”

Nói đến đây, Vệ Thiêm Hỉ kìm mà buột miệng chửi: “Anh đúng là mặt dày! Hư vô định mệnh cái gì? Vì định mệnh nên mới hại cô chúng t.h.ả.m hại như thế, còn dám đổ thừa cho định mệnh? Còn ‘chỉ là thoáng qua’? Vệ Triều, Vệ Dương là sống sờ sờ, gọi là thoáng qua ?”

“Anh , , em tức chịu nổi, tìm đòi công bằng cho cô chúng !”

Vệ Đông Chinh Vệ Thiêm Hỉ đầy sát khí, giống như năm đó ở thôn Đầu Đạo Câu, một con gà rừng từ núi sà xuống, vô tình đuổi mổ cô. Ban đầu, cô còn tránh qua loa, nhưng nổi giận, dùng "Long trảo thủ" túm cổ gà, vặn nhẹ một cái, nhà thêm món thịt lớn.

Vệ Đông Chinh vẫn còn nhớ như in biểu cảm lạnh lùng của Vệ Thiêm Hỉ khi vặn cổ con gà, y như đặc vụ trong tiểu thuyết, nhếch mép vui, thổi một buông câu: “Kiếp nhớ mở mắt to , đừng tái sinh gà nữa.”

Khi đó, Vệ Đông Chinh hiểu ẩn ý trong lời cô. Giờ thì hiểu , dám thẳng cô em gái trưởng thành sớm quá mức .

Sợ rằng Vệ Thiêm Hỉ sẽ xông căng-tin trường đại học lấy

d.a.o chặt Bạch Dương, Vệ Đông Chinh vội ngăn: “Em gái, đừng nóng vội. Mình bàn bạc kỹ càng, rủ thêm Quốc Kiện, Quốc Khang, cả Tây Chinh, Đông Minh, Tây Minh và Quang Minh nữa, hãy . Nếu cứ xông đến mà ba câu đuổi về thì hổ lắm!”

Loading...