MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 146

Cập nhật lúc: 2025-10-22 02:11:30
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vệ Thiêm Hỉ mắt tròn xoe vì tức giận: “Bàn bạc gì? Nghe bà nội mắng bao năm , tai nhiều thành quen! Anh mắng thì cứ theo em. Em mắng, bắt trả lời rõ ràng.

Không thể để cô và em Vệ Triều, Vệ Dương chịu oan ức !”

Mồ hôi Vệ Đông Chinh tuôn như thác, lôi đẩy cô về ký túc xá nữ, dỗ dành: “Chị đại , em hãy bình tĩnh. Mai gọi thêm Quốc Kiện, Quốc Khang, cả Tây Chinh, Đông Minh, Tây Minh và Quang Minh nữa. Mai chúng đến thẳng lớp mà chặn đường! Chúng đông , trả lời thì đừng hòng yên !”

Vệ Thiêm Hỉ lạnh lùng một cái, thả một chữ: “Hèn.”

Vệ Đông Chinh nghẹn lời. Anh đợi gần hai mươi phút ký túc xá nữ, thấy cô nữa mới mượn xe đạp của bạn, chạy khắp nơi báo tin. Từ đại học Địa chất, đại học Mỏ, đại học Ngoại ngữ, đến đại học Nông nghiệp và học viện Điện ảnh Hí kịch, ai cũng thông báo.

Xong xuôi, Vệ Đông Chinh lê đôi chân rã rời về phòng, mệt đến nỗi trèo lên giường nổi.

Mắt Chuột lén lút ghé : “Đông Chinh, cô bé ban nãy là em gái ? Nam sinh trong khoa chúng ai cũng phát cuồng. Em gái xinh quá! Giới thiệu bọn quen !”

Vệ Đông Chinh lườm: “Biến! Em gái còn nhỏ. cho các , ai dám tán tỉnh em gái , đập đó!”

Mắt Chuột gượng: “Sao thế, vợ ? Không lên chức ? Cơ hội thế còn gì!”

“Biến! Biến! Biến! Đừng phiền!”

Vệ Thiêm Hỉ về ký túc xá, lúc gặp Ngưu Yến cùng mấy bạn đang mang bình nước lấy nước nóng, liền theo.

 

Từ Hiểu Lan và Mạnh Quỳ vẫn hứng thú bàn tán chuyện thơ của Bạch Dương. Ngưu Yến mặt cau , còn Vệ Thiêm Hỉ thì đang thầm nghĩ kế hoạch khiến Bạch Dương kịp trở tay ngày mai.

Nói một hồi, hai mới nhận Ngưu Yến và Vệ Thiêm Hỉ lên tiếng, liền hỏi: “Hai thế? Ai gì mà mặt mày trông khó chịu ?”

Ngưu Yến thở dài, hỏi Vệ Thiêm Hỉ: “Thiêm Hỉ, với khác thế? thấy bài trôi chảy, còn cầm bút gì.”

Vệ Thiêm Hỉ nghĩ một chút đáp: “Chủ yếu là do nền tảng khác . thích toán từ nhỏ, trong mười năm loạn lạc đó vẫn học. Nhiều thứ quen tay thì dễ , còn nhiều thì nền tảng kém, cộng thêm mười năm bỏ phí nên quen cũng là chuyện bình thường.”

Ngưu Yến ngạc nhiên: “Cậu học lén trong mười năm đó? Gan lớn thật! nhớ một thanh niên giấu sách lôi phê bình mấy tháng liền, cả thôn ai khó chịu là mang xử lý như xúc vật. Chỗ quản ?”

“Sao quản? Ban ngày họ quản, ban đêm thì ? Muốn học thì luôn cách. Ban ngày thì học ban đêm, thì học, ai thì tranh thủ học. Người còn lén hẹn hò , lén học thì tìm cách ?”

Ngưu Yến Vệ Thiêm Hỉ nhắc đến chuyện lén hẹn hò, mặt đỏ bừng, lắp bắp gì thêm.

Từ Hiểu Lan và Mạnh Quỳ cũng sững sờ lời của Vệ Thiêm Hỉ. Tuy ngạc nhiên vì Vệ Thiêm Hỉ bất ngờ thốt lên hai từ đó, họ kinh ngạc ý chí học tập kiên cường của cô.

Thời đại , hầu như ngọn lửa khát khao tri thức trong lòng tầng lớp trí thức đều lụi tắt. Dù Từ Hiểu Lan và Mạnh Quỳ cũng yêu thích việc học, nhưng cách giữa họ và mục tiêu mà Vệ Thiêm Hỉ đang hướng tới vẫn còn quá xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-146.html.]

Ban đầu, khi Vệ Thiêm Hỉ về việc cô chăm chỉ học toán, cả hai đều kinh ngạc. cơn sửng sốt , trong lòng họ dâng lên sự khâm phục. Người kiên định lắm, giữ vững lý tưởng của ngược xu thế của thời cuộc mới thể đạt điều .

Họ chợt cảm thấy việc Vệ Thiêm Hỉ đạt thành tích hiện tại là điều hiển nhiên. Trong cảnh khó khăn như mà vẫn từ bỏ việc học, nếu cô đạt thành tựu thì hoặc là do năng khiếu hạn, hoặc là ông trời mắt.

 

Vệ Thiêm Hỉ sang với Ngưu Yến: "Chị Ngưu, lẽ tâm lý của định lắm, nóng vội. thực tế, học tập khác với việc canh tác. Gieo hạt thì chắc sẽ thu quả, nhưng một điều chắc chắn: nếu gieo hạt, thì sẽ chẳng bao giờ thu hoạch gì. Có sớm khai thông, học hành sẽ nhanh nắm bắt hơn. Có khai thông muộn, thì thời gian để học bài bản cũng sẽ lâu hơn. chỉ cần học với tâm huyết, chắc chắn sẽ đạt thành tựu."

Ngưu Yến nhíu mày, mặt tối sầm : "Sao gọi là "chị Ngưu"? Nghe kỳ c.h.ế.t ! Gọi là chị Yến!"

Vệ Thiêm Hỉ bày vẻ mặt miễn cưỡng, nhưng vẫn chấp nhận gọi: "Chị Yến, nếu thi đỗ Đại học Kinh Hoa, thì chứng tỏ đều năng lực. Chỉ là nhập môn sớm hơn các một chút mà thôi. Khoa sắp xếp bài học như , chắc chắn lý do. Thay vì nhảy qua nhảy , mơ mộng xa vời, chi bằng tập trung thành bài tập mà giáo sư giao, hệ thống các kiến thức cơ bản. Khi nền tảng vững, sẽ một ngày bứt phá. Nếu ngay từ đầu xây dựng nền tảng vững chắc, thì bất kể gì, đến , chỉ cần dùng đến những kiến thức học ở đại học, chắc chắn sẽ gặp rắc rối."

 

Ngưu Yến thở dài: " hiểu lý thuyết đó chứ. thấy tiến xa như , lo lắng yên. Thiêm Hỉ, hỏi thật, học giỏi vui ? Giáo sư trọng dụng , viện nghiên cứu còn tìm đến nhờ giải bài toán khó. Giáo sư giới thiệu với thầy Trần Nhuận Chi để học thêm. Tương lai của khi nghiệp chắc chắn sẽ rạng rỡ. Nghĩ đến đó, ghen tị quá chừng!"

Vệ Thiêm Hỉ cúi đầu, giọng trầm xuống: "Chị Yến, nghĩ học giỏi thực sự vui lắm ? Cậu nghĩ thích chơi, thích tán gẫu ?"

Ngưu Yến sững . Lúc , cô như hiểu nhiều điều. Cô đổi bình nước nóng từ tay trái sang tay , đồng cảm vỗ vai Vệ Thiêm Hỉ: " hiểu . chỉ thấy ánh hào quang mà việc học giỏi mang cho , nhưng thấy áp lực mà đang gánh. Giáo sư kỳ vọng, viện nghiên cứu nhờ cậy, chắc chắn cẩn trọng từng bước. Cái giá của việc tỏa sáng là những nỗ lực mà từng thấy."

Vệ Thiêm Hỉ lắc đầu, nét mặt căng thẳng, như đang nén điều gì đó: "Không, chị Yến, hiểu sai . Học giỏi thực sự vui!"

Ngưu Yến trố mắt: "Thế lắc đầu cái gì?"

" lắc đầu là để rằng, cái niềm vui chỉ học giỏi mới cảm nhận . Chị Yến tưởng tượng nổi . Ha ha ha ha ha..."

Nói đến đây, Vệ Thiêm Hỉ cầm bình nước chạy , tiếng trong trẻo vang vọng khắp sân vận động. Tâm trạng nặng nề vì chuyện của Bạch Dương cũng tan biến phần nào.

Từ Hiểu Lan: "???"

Mạnh Quỳ: "???"

Ngưu Yến ngớ , chợt nhận trêu. Cô tức giận, vội xách bình nước đuổi theo: "Vệ Thiêm Hỉ, ! Hôm nay mà rõ học giỏi vui như thế nào, sẽ cấu ngứa cho đến khi chịu nổi nữa!"

Bốn cô gái rạng rỡ như những bông hoa tươi thắm chạy đùa khắp sân. Tiếng giòn tan của họ thu hút ánh mắt của những nam sinh đang chạy bộ. Một khẽ huých tay bạn : "Này, cô gái chạy đầu tiên tên gì nhỉ? Mày rõ mặt cô ? Thật xinh quá!"

Người khẽ cất tập thơ tay áo, vẻ mặt trầm mặc: "Tên Vệ Thiêm Hỉ. Thủ khoa quốc kỳ thi đại học năm ngoái, khoa Toán, mười tám tuổi, từ Dung Thành thi đỗ."

Người kinh ngạc: "Cậu rõ thế? Hay là thích cô ? Hai đúng là trời sinh một cặp: thơ văn gặp toán học, đôi lắm! Tuổi tác chẳng thành vấn đề, chỉ cần là tình yêu đích thực, khó khăn đều vượt qua ."

Bạch Dương đ.ấ.m nhẹ bụng bạn, gằn giọng: "Nói linh tinh gì thế? Cô là cháu ruột của vợ cũ . Trước gọi là dượng, thể ?"

 

 

Loading...