MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 148

Cập nhật lúc: 2025-10-22 02:11:32
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thiêm Hỉ gõ cửa của lớp học, hỏi: "Bạch Dương đây ?"

Bạch Dương, đang cúi đầu sách, khựng . Anh chậm rãi dậy, đầu về phía Thiêm Hỉ. "Thiêm Hỉ, cháu tìm ?"

"Ừ, chuyện hỏi."

Bạch Dương dường như đoán nguyên nhân, cúi đầu vài câu với cạnh, cầm sách bước đến chỗ Thiêm Hỉ. "Có gì thì sân thượng . Ở đây đông , tiện."

Giáo sư già đang ngoài hành lang hút t.h.u.ố.c theo, thấy Bạch Dương xa cùng một nhóm , ông nhíu mày và lặng lẽ theo.

Trên sân thượng, gió xuân vẫn đủ ấm, trong cái mềm mại còn xen lẫn d.a.o sắc lạnh, cứa mặt , mang theo chút giá buốt cuối xuân.

"Bạch Dương, chuyện năm đó, chú vẫn thiếu cô một lời giải thích ?" Vệ Thiêm Hỉ thẳng Bạch Dương.

Bạch Dương phủ nhận. ", nợ cô cháu quá nhiều, nhiều đến mức cả đời cũng trả hết ."

"Chú từng nghĩ đến việc trả ?" Bạch Dương thành thật lắc đầu. "Chưa."

Tính nóng như pháo của Vệ Thiêm Hỉ bùng lên ngay lập tức hai chữ "" của Bạch Dương. Cô gây chú ý, chỉ thể cố gắng đè nén giọng . "Chưa? Bạch Dương, chú mặt dày đến mức nào mới thốt hai chữ đó?"

"Chú và hai em Đông Qua, Tây Qua sống thế nào suốt mười năm qua ? Chú mỗi Đông Qua và Tây Qua hỏi tại khác cha còn chúng thì , cô bao nhiêu ? Chú nợ cô , nợ Đông Qua và Tây Qua, cả đời cũng trả nổi, thế mà chú định trả ?"

Bạch Dương dựa lưng tường, ánh mắt dõi xa xăm, như thể thứ gì đó rút hết sinh khí trong . Anh trở nên bơ phờ, tàn tạ, cả cơ thể như đang gào lên chữ "tụt dốc".

" lấy gì để trả? Trả thế nào đây? Những nợ nhiều quá, nếu thật sự trả thì cả mạng cũng đủ."

"Thiêm Hỉ, thật với cháu, cũng là điều nhận trong mười năm ở nông trường."

"Con sống đời, thứ quan trọng nhất luôn là bản . Dù cháu cho ai, cuối cùng cũng chỉ như nước đổ lá khoai. Chỉ đối với bản , mới là bao giờ sai."

"Năm đó sai, điều phủ nhận. tất cả đều chỉ trích , chẳng ai hiểu cho khó khăn của ?"

"Với cô cháu, nhiều tình cảm, hơn nửa là yêu thích, còn là chút ít khó chịu. thích sự dứt khoát, phóng khoáng, trực tiếp và rõ ràng của cô , nhưng hiểu nổi tại , rõ ràng nước ngoài sẽ tương lai hơn, mà cô nhất quyết chịu ?"

"Tại cha chuẩn sẵn tâm lý vứt bỏ, chỉ để và cô cùng , lo cho bản , lo cho cô và hai đứa trẻ một tương lai hơn, cô bướng bỉnh, cứng đầu đến , thà ly hôn cũng chịu cùng ? Trong lòng cô , rốt cuộc vị trí thế nào?"

"Vấn đề , mười năm qua vẫn hiểu nổi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-148.html.]

"Còn về Bạch Đình Sinh, mà cháu từng gặp, chính là kẻ kéo xuống địa ngục. Ban đầu, chút khó chịu và căm ghét , nhưng từng nghĩ đến chuyện khiến tìm đến cái c.h.ế.t. Cậu tự chọn cách giải thoát, tiện thể kéo cả gia đình xuống địa ngục. Mọi đều đó là của , nhưng hiểu, sai ở ? Không cháu là thủ khoa kỳ thi đại học ? Cháu cho , chỉ điểm , sai ở chỗ nào?"

 

Trước khi tìm đến Bạch Dương, Vệ Thiêm Hỉ chuẩn kỹ càng. Cô ôn trong đầu bao nhiêu những lời mà bà cụ Vệ từng mắng Bạch Dương trong những năm qua, nhẩm nhẩm những gì định . Cô vốn định rằng, khi gặp Bạch Dương, sẽ nhập vai như thể bà cụ Vệ nhập xác, dùng chiếc miệng nhỏ của mà b.ắ.n liên hồi để đòi một lời giải thích. Đồng thời, cô cũng mặt hai em Vệ Triều và Vệ Dương đòi sự công bằng.

 

Làm cha, chẳng lẽ nuôi con mà thể gì, cống hiến chút gì ?

Vệ Thiêm Hỉ ngờ rằng, Bạch Dương chơi bài lấy lùi tiến. Anh tranh luận, biện giải, chỉ một sự thật khách quan, còn hỏi cô câu trả lời nào.

lấy câu trả lời chứ!

Nhìn thấy Vệ Thiêm Hỉ hỏi đến đơ , ánh mắt mờ mịt, gương mặt ngây ngô như năm nào, Bạch Dương khẽ :

“Thật ngay từ đầu nên giúp Bạch Đình Sinh.”

“Hồi còn nhỏ, cha chuyển từ nơi khác về thủ đô, gặp đủ thứ trở ngại, cuộc sống cực kỳ khó khăn. Ngay cả lũ trẻ trong khu tập thể cũng chơi với . Có vài đứa trẻ đầu sỏ còn coi việc bắt nạt là thú vui. thấy đáng thương nên giúp vài , dần dần quen . Có lẽ ngay từ lúc đó là sai lầm.”

“Sau khi nghiệp cấp ba, thi trường Đại học Kinh tế và Thương mại Thủ đô. Cậu cũng theo . Trong kỳ nghỉ hè đó, tặng một chiếc đồng hồ ngoại, đó khắc ba từ tiếng Anh ‘I love you’. Khi hiểu, hỏi nghĩa là gì. Cậu chỉ là nghĩa đen thôi, còn bảo dù , cũng sẽ theo, tham dự chuyện trong nửa đời còn của . Cậu sẽ giữ chặt , bao giờ buông tay nữa.”

“Các cháu lúc đó cảm thấy thế nào ? Kinh ngạc, bực bội, bối rối, lo lắng. nghĩ chắc chỉ đùa, nhưng dần dần nhận càng ngày càng thích vượt qua ranh giới bạn bè. Điều khiến cực kỳ sợ hãi. Khi nghĩ, lẽ nên tránh xa , gặp nữa thì cả hai đều sẽ thoát khỏi mớ bòng bong . Vì thế, xin quân đội, nhưng cũng đuổi theo.”

“Khi cô của các cô đầu tìm , thật cố ý mượn cô để thử , xem định cắt đứt quan hệ với . Lúc đó nỡ. Về dần dần thích cô của các cháu, cùng cô thi đỗ đại học, kết hôn, con.”

“Thời điểm đó, trong nước tình hình bất . Toàn bộ các quan chức cao cấp ở thủ đô đều nghĩ cách đưa con cái nước ngoài, vì ai cũng rằng những ngày tháng chẳng an sẽ chẳng còn xa nữa. Không kể thế nào, cô của các cháu vẫn chịu . Cô thà ly hôn chứ theo .”

“Khi , Bạch Đình Sinh phát điên vì cô của các cháu mang thai. Cậu thủ đô, ngày nào cũng đòi sống đòi c.h.ế.t. Cậu tìm cô của các cháu, hỏi cô cảm giác nẫng tay của bạn bè là thế nào. thấy điên , cố gắng ngăn cản, vài lời nặng nề. Sau đó, gặp chuyện.”

“Lúc uống rượu bên ngoài, một nhóm nhắm đến hành hạ, liệt giường nửa tháng. Sau khi thể xuống giường, việc đầu tiên là tự sát. Cậu với rằng nếu chịu đưa nước ngoài, sẽ sống tiếp. Nếu chịu, sẽ c.h.ế.t.”

“Mẹ tìm đến , quỳ xuống cầu xin. thể gì? đồng ý với bà , đưa sang châu Âu để du lịch, hy vọng đổi môi trường sẽ hơn. từ đầu đến cuối, từng nghĩ sẽ bất cứ điều gì với . Cậu một mực cho rằng đồng ý, để hy vọng sụp đổ. Cậu tự tìm đến cái c.h.ế.t. Cậu hề nghĩ đến những khó khăn gây cho cha , chị và cả cha . nghĩ cũng chẳng bao giờ nghĩ đến điều đó.”

“Mười năm , cha đấu tố đến c.h.ế.t. Cháu trai đ.á.n.h thành ngớ ngẩn. Chị dâu hóa điên. Anh trai vốn là hoạt bát, giờ đây trở thành kẻ như khúc gỗ, nửa tháng chẳng một câu.”

 

Loading...