MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 150

Cập nhật lúc: 2025-10-22 02:11:34
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày tháng trôi qua, cuộc sống càng lúc càng , nhưng tuổi tác của bà cụ Vệ cũng ngày một cao. Tình cảm bà cụ dành cho ba đứa cháu ngoại còn nhiều hơn so với bảy đứa cháu nội năm xưa, chỉ kém mỗi Vệ Thiêm Hỉ một chút. Bà cụ gần như nổi nóng nữa.

Sau tiết Thanh Minh, nhà họ Diệp rời thôn Đầu Đạo Câu.

Trên tàu, họ mất một ngày một đêm để đến Dung Thành. Nghỉ ngơi một ngày, Tôn Nhị Anh liền thúc ép vợ chồng Diệp Tử nhanh chóng đến nhà máy xà phòng việc. Bà cụ bảo ông cụ Diệp giúp bà cụ Vệ chăm sóc vườn rau và đậu, còn thì phụ bà chị trông trẻ. Những lúc rảnh rỗi, hai bà trò chuyện, như bù đắp những câu chuyện kịp suốt hơn mười năm qua.

Khi lớn tuổi, con thường hoài niệm về quá khứ. Bà cụ Vệ cũng , cả ngày tâm sự với Tôn Nhị Anh mà hề thấy chán. Không chỉ , bà chị còn tự tay xuống bếp món tương ớt đặc trưng của vùng Dung Thành để bà em ăn cùng cơm.

Món tương đỏ au trông vô cùng hấp dẫn, khiến chỉ thôi thèm. Tôn Nhị Anh bà cụ Vệ khen ngợi món tương ngớt, nghĩ chị thể lừa , bèn múc ngay một thìa lớn trộn với mì. mới nếm thử một miếng, nước mắt bà cụ em chảy ròng ròng.

Cảm giác như cổ họng lửa đốt, bà cụ em kêu lên một tiếng “Á!” bật dậy khỏi ghế, vớ lấy chiếc cốc tráng men đầy nước sôi để nguội mà uống liền mấy ngụm lớn, mà vẫn dịu là bao.

“Chị, đây là cái loại tương gì thế? Sao cay như lửa đốt ? Sao chị bảo một câu? Cay đến mức cổ họng em cháy luôn !”

Bà cụ Vệ cầm một bát nước đường đưa đến:

“Ai bảo đầu em múc một thìa to như thế? Chị ăn món tương hơn mười năm , mỗi chỉ dám dùng đến nửa thìa. Cái em ăn còn là tương chị tự , nếu ăn tương chính gốc của Dung Thành thì còn chịu nổi. Chị thêm đường, đậu khô và tương tôm đấy . Ăn nhiều sẽ quen thôi. Lúc đầu bọn trẻ nhà chị cũng ăn nổi, giờ thì đứa nào cũng nghiện, một bữa là nhắc suốt.”

Tôn Nhị Anh uống hết một bát nước đường, đầu lưỡi vẫn còn tê tê. Nhìn tô mì trộn sẵn tương ớt, bà cụ em do dự đấu tranh nội tâm:

“Hay thử thêm một miếng nhỏ?”

Vậy là, miếng nhỏ dẫn đến miếng khác, bà cụ em ăn hết tô mì cay nồng cùng với nửa bình nước. Lau miệng xong, bà cụ em hào hứng với bà cụ Vệ:

“Chị ơi, nhà chị còn tương ? Nếu thì cho em xin ít về. Lúc đầu cay quá nhưng ăn dần thấy thơm ngon lạ thường. Khi nấu ăn, em chỉ cần thêm một chút là món ăn đậm đà hẳn. À, chị tương nhớ gọi em, em tự ít mang về. Nhà Diệp Tử với ông cụ thích ăn mặn, chắc chắn sẽ mê món .”

“Được chứ.” Bà cụ Vệ tươi, đáp lời:

 

“Vừa mấy ngày tới chị định thêm. Bé Hỉ gọi điện về bảo sẽ về Dung Thành dịp Quốc tế Lao động, dặn chị tương sẵn để mang về thủ đô. Bảy tám đứa trẻ ở thủ đô, mỗi đứa một lọ, chắc chị cả nồi lớn. Nhà cũng ăn, ít nhất đủ dùng đến Đoan Ngọ. Qua Đoan Ngọ, thêm một mẻ nữa cho chúng ăn hè. Hè để chúng ăn thỏa thích, đến lúc nhập học thì thêm mẻ khác cho mang lên trường. Nhà cũng để dành một ít, ăn dần đến rằm tháng Tám, khi trời mát thì nhiều hơn, để ăn qua mùa đông.”

Không rõ do vui vẫn cay, Tôn Nhị Anh tít mắt, :

“Được ! Nhà chị đông , đúng là nhiều. Đến lúc đó nhớ gọi em đến giúp.”

Thủ đô.

Học viện Điện ảnh Hí kịch tại thủ đô tổ chức một buổi biểu diễn nghệ thuật để chia tay năm cũ, đón chào năm mới, và sự kiện xem là vô cùng quan trọng. Vệ Quang Minh, với gương mặt nam tính nhưng mang nét nữ tính, khi trang điểm và mặc trang phục diễn, cất giọng lên khiến các giám khảo sững sờ.

 

Khi biểu diễn, Vệ Quang Minh tưởng tượng đối diễn cùng là Bạch Dương, đồng thời tự đặt bản vai cô ruột. Càng nghĩ càng tức giận, cảm xúc của dâng trào mãnh liệt. Cất giọng cao vút, hát về phía đối diện:

“Phu tướng chủ cho , cường hào khiến nghiến nát răng!”

“Phì!”

Một tiếng "phì" vang trời dậy đất khiến thầy giáo trẻ đối diện giật .

Thầy giáo còn kịp phản ứng, Vệ Quang Minh nhẹ nhàng bước đến, dáng vẻ đáng thương, ngón tay chỉ về phía thầy cất giọng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-150.html.]

“Ta bước đến gần khạc một bãi, mắng vô sỉ, vô tình, vô nghĩa! Ngươi đừng giả ngây giả dại, thờ ơ như chẳng chuyện gì, ba tội lớn của ngươi vẫn còn đó!”

“Tội thứ nhất: kết hôn với công chúa phò mã, lừa triều đình mà ruồng bỏ chính thê!”

“Tội thứ hai: vinh hoa phú quý nhưng để cha c.h.ế.t đói, nghịch bất hiếu đoạn thiên luân!”

“Tội thứ ba: g.i.ế.c vợ hại con, ép c.h.ế.t Hàn Kỳ, kẻ vô tình vô nghĩa, lòng lang sói!”

“Ngươi, ngươi, ngươi quả thật là trung, hiếu, nhân, nghĩa! Đã sách gì, còn xứng ?

Không rằng tội lớn phạm pháp đang chờ ngươi! Nay ngươi đến phủ Khai Phong, Bao đại nhân sẽ tha kẻ bất nghĩa!”

Thầy giáo trẻ cùng diễn với Vệ Quang Minh c.h.ế.t lặng. Những khác chỉ thấy Vệ Quang Minh hát , nhưng với thầy, sự cảm nhận khác biệt. Đối diện trực tiếp, từng động tác, ánh mắt, dáng miệng của Vệ Quang Minh khiến thầy cảm giác thực sự một Tần Hương Liên đang đầy bi phẫn.

 

"Đây là quái thai ở chui thế ?" Thầy thầm nghĩ, nhưng nhờ sự chuyên nghiệp, khi nhạc đệm vang lên, thầy lập tức lấy tinh thần. Suy nghĩ nhường nhịn ban đầu tan biến, thầy dốc lực phối hợp để diễn đoạn .

Khi thầy giáo trẻ thành phần của , một nhân vật hóa trang mặt đen bước lên sân khấu. Đây là vai Bao Chửng, cũng chọn từ các sinh viên. Đứng bên cạnh Vệ Quang Minh, nhân vật Bao Chửng cảm nhận rõ ràng sự uy h.i.ế.p từ ánh mắt sắc bén của Vệ Quang Minh, trong lòng bất giác run rẩy.

Vệ Quang Minh vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc của vai diễn. Anh quỳ xuống sàn, đôi mắt ngân ngấn lệ, chỉ Bao Chửng hát:

“Hương Liên nước mắt khô, ba trăm lượng bạc đổi lấy chồng, từ nay thề c.h.ế.t kêu oan. Bao đại nhân đời là sắt mặt, nhưng hóa bao che quan !”

Người vai Bao Chửng vẫn kịp phản ứng, ngây như tượng gỗ bên cạnh Vệ Quang Minh, đến cả lời thoại của cũng quên sạch.

Vệ Quang Minh sốt ruột, dậy đẩy nhẹ Bao Chửng, đó tự hát luôn lời thoại của nhân vật :

“Hả?!”

Sau đó, nhanh chóng vị trí ban đầu, quỳ xuống, hướng lên trần nhà mà gào lên t.h.ả.m thiết:

“Quan bao che cho , liên lụy lớn lao! Ta một tiếng cho cha c.h.ế.t oan, gọi gọi gọi một tiếng cho trời kẻ sát nhân!”

Đến đây, phần của Vệ Quang Minh xong. Anh chờ nhân vật Bao Chửng thành lời thoại để kết thúc cảnh diễn, nhưng ngờ vẫn ngẩn ngơ.

Quỳ lâu khiến đầu gối đau nhức, kiên nhẫn nữa, dậy, đổi giọng, hóa thành Bao Chửng, cất tiếng:

“Hương Liên trách bao che, nàng bảo quan bao quan. Đáng lý c.h.é.m Trần Thế Mỹ, nhưng quốc thái khổ khổ cầu xin.

Muốn c.h.é.m Trần phò mã, khiến Bao Chửng khó lòng phân xử. Quan chức hoàng gia , dẫu trời sập xuống Bao Chửng gánh chịu!”

Kết thúc phân cảnh, Vệ Quang Minh thẳng, cúi chào về phía ban giám khảo, giọng trở bình thường:

“Thưa các thầy cô, phần diễn của em xong. Mong thầy cô góp ý, chỉ bảo.”

Một giám khảo từng hát “Tần Hương Liên” năm xưa hiểu rõ độ khó của vai diễn , cảm giác từng câu hát của Vệ Quang Minh như khiến phụ nữ đầy oan khuất đó sống dậy. Bà tự hỏi nếu hát vai , liệu thể đạt cảm xúc như .

Suy nghĩ một chút, bà hỏi:

“Em là Vệ Quang Minh ? Em hát . Cô một vài câu hỏi, em tiện trả lời ?”

Vệ Quang Minh gật đầu: “Thưa cô, cô cứ hỏi ạ.”

Loading...