MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 158

Cập nhật lúc: 2025-10-23 02:15:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn gương mặt dữ dằn của bà cụ, Vệ Thiêm Hỉ lập tức hiểu món "ngon" mà bà cụ là gì—thịt xào tre nứa.

Trong lòng cô thầm đốt một hàng nến cho trai . Khi vở diễn kết thúc, Vệ Thiêm Hỉ nhanh chóng luồn hậu trường, chuyển lời cho Vệ Quang Minh dìu bà cụ về giữa giờ nghỉ.

Thực , Vệ Thiêm Hỉ xem trai diễn "Tần Hương Liên" bao nhiêu . Mỗi xem đều mang cảm nhận khác biệt:

"Anh trai mà giỏi thế, ánh mắt dịu dàng đó cả đời cũng học nổi. Không lẽ là con trai còn trai mới là con gái? Hay lúc , Diêu Thúy Phân, sinh bọn , vô tình tráo nhầm giới tính của hai đứa?"

Những suy nghĩ kiểu đó, thời còn dở dở ương ương, cô thật lòng cân nhắc. khi nhận chúng còn khó giải hơn cả bài toán, cô liền từ bỏ: "Hà cớ gì khó bản ?"

Thế nhưng, khả năng thích nghi của bà cụ Vệ nào như Vệ Thiêm Hỉ?

Về đến nhà, bà cụ sa sầm mặt mũi, sang tra hỏi mấy em Vệ Đông Chinh:

"Chuyện của Quang Minh, các định giấu bà đến bao giờ?" Vệ Đông Chinh ngơ ngác:

"Bà, chuyện gì cơ? Quang Minh chuyện gì giấu bà . Nếu bảo ai giấu bà chuyện gì, thì hỏi nhóc Hỉ. Nó giấu bà nhiều chuyện lắm đấy!"

Tim bà cụ thót :

"Nhóc Hỉ! Cháu cũng giấu bà chuyện gì ? Có cháu đang quen ai ? Thằng đó thế nào? Học vấn , cao hơn cháu thấp hơn? Nhà cửa kinh tế thế nào? Cha nó còn sống ? Tính tình ? Nó đối xử với cháu ?"

Bà cụ liên tục dồn dập hỏi, cứ như thể sợ các cháu bỏ rơi. Vệ Thiêm Hỉ dở dở :

"Bà ơi, đừng cháu linh tinh! Làm gì chuyện cháu quen ai. Một học kỳ bận tối mặt tối mũi học hành, lấy thời gian yêu đương! Chuyện cháu giấu bà, chỉ là cháu mới tìm việc thôi. Cháu còn nhỏ, yêu đương gì chứ! Bà nên lo cho Quốc Kiện với Quốc Khang kìa. Hai hơn hai mươi tuổi , đến lúc yêu đương, cưới vợ sinh con . Với cả Đông Chinh, Tây Chinh nữa, hai cũng đến tuổi đấy!"

Hai em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang liền nhỏ nhẹ đáp:

"Không cần bà lo ạ, bọn cháu đang quen . Chờ thêm một thời gian nữa, nếu mối quan hệ định, bọn cháu sẽ dẫn về mắt bà."

Vệ Tây Chinh thì còn táo bạo hơn, móc từ túi áo một chiếc ví, lấy bức ảnh đen trắng cỡ một inch chỉ cho bà cụ:

 

"Bà ơi, đây là bạn gái cháu. Bà xem ưng ? Cô cũng là Dung Thành, điểm thi đại học thấp hơn cháu một chút.

Hiện cô đang học cùng khoa với cháu ở trường Ngoại ngữ. Kỳ thi , cháu nhì còn cô nhất. Nhân phẩm và tính cách bà cứ yên tâm. Nếu bà thấy ưng, Tết cháu sẽ dẫn cô về."

Vệ Thiêm Hỉ liền chen :

"À đúng , Quang Minh của cháu cũng yêu ." Mặt bà cụ Vệ biến sắc, tay ôm n.g.ự.c hỏi:

"Con trai con gái?" Vệ Thiêm Hỉ ngơ ngác:

"???"

hiểu hỏi như thế.

vẻ mặt ngơ ngác rơi mắt bà cụ thành lời thừa nhận lời. Trái tim bà cụ chìm tuyệt vọng, bà cụ thầm than:

"Trời ơi, nhà đúng là hết phúc mà…"

lúc , Vệ Quang Minh đẩy cửa bước .

Vệ Quang Minh hát vở Tần Hương Liên lâu như thế, nhiều giai điệu ngấm máu, bất giác buột miệng cất lên liền là một điệu hát. Lại thêm việc đặc biệt yêu thích những giá trị quốc túy , nên đường về nhà cứ mải miết ngân nga. Hoàn ngờ rằng bà cụ Vệ chuẩn sẵn một cơn bão chờ ở nhà.

Tiếng hát ư ử của Vệ Quang Minh vọng tới, bà cụ Vệ chộp ngay lấy "chính chủ." Khóe miệng bà cụ khẽ trễ xuống, tiện tay cầm luôn cây roi lông gà để ghế sô-pha, giơ lên phẩy vài cái.

Cảnh tượng mấy em Vệ Đông Chinh yên.

 

Vệ Thiêm Hỉ vội vàng túm lấy tay áo bà cụ, thấp giọng thuyết phục:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-158.html.]

"Nội, bình tĩnh! Nhất định bình tĩnh! Anh cháu bạn gái , là con gái hẳn hoi! Còn xinh nữa! Bọn cháu đều gặp , cô học cùng lớp với ở đại học, tính cách mạnh mẽ một chút, nhưng hợp với tính vốn chậm rãi, từ tốn. Một nóng, một nguội, vặn bù trừ ? Nội thấy đúng ạ?"

"Hừ, bà tin. Các cháu lớn thêm mấy tuổi, ngoài học hành , cứ nghĩ bà dễ dắt mũi chắc? Nhóc Hỉ , để bà cho mà , ngày bà tin cháu nhất, nhưng bây giờ ngay cả lời cháu bà cũng chẳng tin nữa!"

Bà cụ Vệ bật dậy, ánh mắt tràn đầy sát khí, tay cầm roi lông gà chỉ thẳng Vệ Quang Minh bước cửa. Giọng bà cụ vang dội, như tiếng hổ gầm xé tan bầu trời:

"Nói! Rốt cuộc là chuyện gì đây? Anh chị em nhà bảo rằng ở thủ đô qua với một thằng con trai? Khai thật mau! Không thì hôm nay đ.á.n.h gãy chân !"

Vệ Quang Minh giật thót, hoảng hốt về phía Vệ Đông Chinh và các em. Trong ánh mắt rõ ràng đang chất vấn:

"Thật sự bán ?"

trong mắt bà cụ, ánh mắt đó như đang trách móc: "Sao các cháu dám phản bội bà?"

"Tốt! Vệ Quang Minh, giỏi lắm đấy!"

Bà cụ Vệ vung roi lông gà, đuổi theo Vệ Quang Minh mà quất. Vệ Thiêm Hỉ cố kéo tay bà cụ nhưng nổi.

"Nhóc Hỉ! Buông tay ! Không thì bà đ.á.n.h cả cháu luôn! Cháu nghĩ cứng cáp lắm , còn sợ bà nữa đúng ? Đến cả mấy chuyện lén lút cũng dám giấu bà, hôm nay bà cho các , gừng càng già càng cay! Mấy năm đ.á.n.h đòn, cứ tưởng bà dễ dãi ?"

Vệ Quang Minh phía nhảy tứ tung để né, bà cụ phía đuổi sát rời. Vệ Thiêm Hỉ kéo nổi nữa, bèn thôi luôn, cảnh tượng bà cụ đ.á.n.h Vệ Quang Minh mà thấy buồn hoài niệm, tựa như trở về những ngày náo loạn đầy hạnh phúc ở thôn Đầu Đạo Câu năm nào.

Vệ Quang Minh đ.á.n.h trúng mấy roi, đau quá kêu oai oái, gào lên:

"Em gái ơi! Em gái! Anh xin em, mau nhà khách quân đội gọi chị dâu em về, cô tên Đào Tình Tình! Là đóng vai chồng của Tần Hương Liên đó! Em với cô giấu nữa ! Ban đầu định gặp cha xong mới dẫn cô về nhà gặp cha và bà nội. bà thế đỡ nổi!"

"Ao!!! Bà nội, đừng đ.á.n.h mặt! Giờ cháu dựa mặt kiếm cơm đó! Cháu kiếm mấy nghìn, mang về gửi bà hết , tha cho cháu !"

"Ao!!! Bà đ.á.n.h cũng , đ.á.n.h nhẹ tay chút! Không thì cháu thành mặt rỗ mất!"

 

Bà cụ đ.á.n.h thêm hai roi cho hả giận, mới quăng cây roi lông gà sang một bên, vẫn hết nghi ngờ, hỏi :

"Anh thật sự thích đàn ông?"

Vệ Quang Minh ấm ức ồn ào, ở hành lang lầu, cất giọng hát vọng xuống:

"Nhà họ Vệ bảy lang hùng dũng! Chẳng thích kiều thê chỉ thích hảo hán! Bà nội ơi bà nội!

Chẳng to gan dám bày trò!

Ngàn dặm xa xôi về nhà gặp mặt!

Người chẳng đ.á.n.h tan nát! Lòng cháu chẳng hề oán giận!

Bà nội ơi bà nội mở mắt mà xem! Bảy lang quen một nàng con gái!

Hiền thục dịu dàng mỹ miều..."

Nghe đến đây, bà cụ Vệ cuối cùng cũng nguôi ngoai. Bà lườm Vệ Quang Minh một cái, lập tức đổi giọng:

"Đứa nhỏ , ăn một trận đòn mới chịu khai thật hả? Có bạn gái cũng với bà, bà đ.á.n.h còn dám kêu oan? Tin , bà giữ luôn sổ hộ khẩu, cho cưới?"

Vệ Quang Minh thấy thoát nạn, vội vàng nịnh bợ, chen tới gần bà cụ:

"Bà nội, chẳng cháu định chọn ngày lành tháng , dẫn cô về mắt bà . Ai ngờ đám chị em nhà cháu chơi ! Bà nội, bà ? Anh Quốc Kiện và Quốc Khang cũng đều yêu , họ cũng giấu bà đấy, bà thể chỉ đ.á.n.h mỗi cháu !"

 

 

Loading...