MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 162
Cập nhật lúc: 2025-10-24 04:12:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tin tức ở thủ đô bao giờ cũng lan nhanh. Dù các văn bản chính sách mở cửa thị trường từ cấp lãnh đạo còn ban hành, tin đồn nhỏ lẻ truyền khắp nơi.
Vệ Đông Chinh ở thủ đô mối quan hệ rộng, bạn bè nhiều, tin tức lập tức chạy đến khoa Toán tìm Vệ Thiêm Hỉ. Nghe khác bảo cô tan học liền mất hút, đành đạp xe về tứ hợp viện. Thiêm Hỉ vẫn nhà.
Vệ Đông Chinh ở tứ hợp viện chờ mãi thấy, lòng nóng như lửa đốt. lúc , Thiêm Hỉ đạp xe về, cổ quấn một chiếc khăn quàng đỏ rực đến chói mắt.
“Em gái, em ?” Đông Chinh hỏi.
Thiêm Hỉ dựng xe cạnh tường, tháo khăn quàng :
“Em đến viện nghiên cứu nộp tài liệu. Mấy bản thảo nộp lễ Lao động cuối cùng cũng hồi âm, vài bài nhận, mấy bài cần chỉnh sửa. Em mang đến viện nghiên cứu trao đổi với thầy Hạ. Thầy sẽ mời em ăn cơm, thế là bọn em cùng ăn một bữa, còn dạo quanh hồ ngắm cảnh thu. Anh tìm em chuyện gì?”
Đông Chinh định hỏi xem chính sách từ đổi , nhưng lời của Thiêm Hỉ phân tâm:
“Em ăn cơm với cái ông thầy Hạ đó còn dạo quanh hồ ngắm cảnh thu? Em gái, thầy Hạ là nam nữ, trẻ già? Nhìn thế nào?”
Thiêm Hỉ thấy kỳ lạ khi trai hỏi như , nhưng vẫn thật thà đáp:
“Nam, khá trẻ, chắc tầm tuổi , cũng trai: “
Vệ Đông Chinh: ”…” Tiêu , tiêu . Chắc em gái sắp dụ mất thôi!
Vệ Thiêm Hỉ rằng việc cô chỉ đơn thuần cùng một thầy mà ngưỡng mộ dùng bữa, đó trao đổi một chút về học thuật bên hồ, khiến trai cô tưởng tượng bao nhiêu kịch bản trong đầu.
Nếu những suy nghĩ , chắc chắn cô sẽ khuyên Vệ Đông Chinh: “Anh , đừng học ngành thương mại nữa, chuyển sang Học viện Điện ảnh Hí kịch mà Quang Minh đang học . Tâm trí phong phú thế , biên kịch thì phí quá!”
Vệ Đông Chinh rằng cô em gái gắn cho cái mác ‘kẻ thích diễn kịch’ trong lòng. Anh vẫn nhiệt tình khuyên nhủ:
“Em gái , chuyện Quang Minh và Tây Chinh yêu đương khiến em áp lực, nhưng em thoải mái hơn. Em còn trẻ, cần vội. Anh đây còn đang độc mà, chờ đến khi yêu, lúc đó em hãy tính chuyện yêu đương, ?”
Vệ Thiêm Hỉ liếc mắt, xách túi nhà:
“Nói như , chẳng cũng nên khuyên Tây Chinh và Quang Minh chia tay , đợi khi nào yêu họ mới tái hợp ?”
Vệ Đông Chinh cứng họng: ”…” Xong , xong , cô em đang ngầm thừa nhận đang yêu ? Không , gọi điện báo ngay cho bà nội.
“Anh học mà đến tìm em gì? Có chuyện gì thì , thì ngoài mua giúp em ít rau . Trưa nay em nấu mì, ăn xong em còn sang Viện Toán chút việc.”
Vệ Đông Chinh với vẻ mặt phức tạp mua rau cho em gái.
Kỹ năng nấu nướng của Vệ Thiêm Hỉ . Sau bữa trưa, khi đang ăn cùng em gái, tranh thủ hỏi vấn đề mà quan tâm nhất:
“Em gái, đây em với đúng ? Cuối năm nay chính sách sẽ nới lỏng. Giờ em rõ hơn ? Cụ thể là khi nào, đến mức độ nào, nên gì để bắt kịp cơ hội?”
Vệ Thiêm Hỉ suy nghĩ trả lời:
“Đã là tháng 11 , chậm nhất đến Tết, chính sách chắc chắn sẽ nới lỏng. Nội dung cụ thể là mở cửa bên ngoài, cải cách bên trong. Tóm , buôn bán sẽ còn xem là phạm pháp.
Lãnh đạo thừa nhận vai trò của thương mại, đây là thời kỳ hoàng kim của giới kinh doanh. Nắm bắt cơ hội , bay cao bao nhiêu thì bay.”
Nói xong, Vệ Thiêm Hỉ lấy từ phòng một quyển sổ đưa cho Vệ Đông Chinh:
“Hồi chẳng em với và cô rằng em sẽ lập kế hoạch mở cửa hàng lớn ? Kế hoạch em thành , cầm xem thử. Nếu thấy thì theo, nếu thì cứ theo ý .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-162.html.]
Vệ Đông Chinh lập tức bỏ bữa, nhanh chóng lật giở quyển sổ em gái đưa. Đọc xong một lượt, kỹ những phần hiểu rõ. Cuối cùng, quyết định ngay:
“Làm theo kế hoạch !”
Vệ Thiêm Hỉ đem khái niệm siêu thị mà quen thuộc nhất từ kiếp giới thiệu cho Vệ Đông Chinh, mở mang tầm mắt . Khi Vệ Đông Chinh xong, cô nhắc thêm:
“Anh nhớ kỹ, dù nghề gì cũng lương tâm, bán hàng giả để lừa khách. Chỉ mới giữ khách , cũng như xây dựng danh tiếng lâu dài cho giấc mơ của .”
“Còn một điều nữa, em yêu cầu. Uống nước nhớ nguồn, yêu nước, yêu Đảng. Sau khi kiếm tiền, cần góp một nửa cho nghiên cứu khoa học, giáo d.ụ.c cơ sở hạ tầng, nhưng dành hai phần cũng đủ.”
“Chúng chỗ dựa, hãy lấy quốc gia chỗ dựa. Không cầu bao che khi phạm , chỉ cần đối xử công bằng, ức hiếp. Anh hiểu ý em chứ?”
Vệ Đông Chinh mà rợn cả . Ban đầu còn thấy trích hai phần lợi nhuận là thiệt, nhưng nghĩ , bỏ chút lợi ích để đổi lấy môi trường kinh doanh công bằng, định, chẳng những thiệt mà còn lãi to.
“Được, em! Sổ cứ để em giữ. Chiều nay sẽ gọi điện cho cô, bảo cô đến thủ đô sớm nhất thể. Nắm bắt cơ hội thì nhanh chân.”
Anh sang em gái với vẻ khẩn cầu:
“Em còn nhớ gì ? Anh nhiều vốn. Em giúp ? Để mở cửa hàng tạp hóa như em , ít nhất tiền nhập hàng, vận chuyển, mua giá kệ, thuê mặt bằng... Tất cả đều cần tiền!”
Vệ Đông Chinh em gái đầy hy vọng, sợ cô từ chối.
Vệ Thiêm Hỉ đồng ý thoải mái. Với các khoản trợ cấp từ viện nghiên cứu, cổ tức từ xưởng t.h.u.ố.c Xuyên Trung, và lợi nhuận từ nhà máy xà phòng, việc hỗ trợ trai mở cửa hàng là điều trong khả năng.
Vệ Đông Chinh, một năm như cá cạn, cuối cùng cũng tìm đại dương để thỏa sức vùng vẫy. Ăn cơm xong, vui vẻ gọi ngay cho bà nội:
“Nội ơi, bảo cô đến thủ đô !”
Bà cụ Vệ đang ngủ trưa thì Vệ Đông Chinh đ.á.n.h thức. Bị phiền, bà cụ giấu nổi bực bội:
“Làm gì? Bảo cô cháu lên thủ đô gì? Cháu dạo cô cháu bận đến mức nào ? Cô cháu ngày nào cũng sớm về khuya, xưởng xà phòng phát triển gấp mấy . Đơn hàng càng ngày càng nhiều, xưởng còn tuyển thêm , cả thanh niên từ Dung Thành cũng đến xin việc. Bận như , đừng phiền cô cháu.”
Lý do thực sự là bà cụ Vệ Đại Nha đến thủ đô. Bà cụ sợ rằng với sự xuất hiện của Bạch Dương, con gái sẽ đau lòng.
Miệng thì hứa sẽ nhắn với Vệ Đại Nha, nhưng bà cụ phòng ngủ mà chẳng định gì.
Vệ Đông Chinh hiểu quá rõ tính cách bà nội. Anh đoán bà cụ sẽ nhắn , nên quyết định gọi thẳng đến nhà máy xà phòng.
Lúc đó, Vệ Đại Nha đang bận rộn xử lý công việc. Nghe giọng Vệ Đông Chinh trong điện thoại, chị thoáng ngẩn , theo bản năng liếc cuốn lịch bàn. Ánh mắt chị bỗng sáng lên.
Cuối năm , ngày chắc hẳn đến.
Chị chuyển điện thoại sang tay trái, rút chìa khóa mở một ngăn kéo vốn luôn khóa kín. Từ trong đó, chị lấy một cuốn sổ bìa đen mòn theo thời gian. Tay nhẹ nhàng vuốt ve cuốn sổ, chị cố gắng kiềm chế sự xúc động trong giọng :
“Đông Chinh, việc gì ?”
Vệ Đại Nha vượt qua nỗi đau quá khứ, thành một bước chuyển lớn. Dù đạt đến đỉnh cao, chị giờ đây trưởng thành và chín chắn hơn nhiều so với nửa năm .
Điện thoại bên , Vệ Đông Chinh nhiều, chỉ buông bốn chữ: “Gió đông nổi .”
“Được, cô hiểu . Cô sẽ xử lý việc ở nhà máy trong vòng một tuần, đó lên thủ đô tìm cháu. Những việc cụ thể chờ gặp bàn.” Giọng Vệ Đại Nha điềm tĩnh, chút d.a.o động.