MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 164

Cập nhật lúc: 2025-10-24 04:12:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vệ Thiêm Hỉ sợ rằng bà cụ sẽ nhổ cả những chậu cây cảnh khác để trồng tỏi ớt, nên vội vàng nhờ Vệ Đông Chinh mua cho bà cụ một chiếc đài radio. Cuối cùng, bà cụ cũng tìm niềm vui mới.

Thời buổi , văn hóa dần phục hồi, các chương trình bình luận, kể chuyện, và kịch truyền thanh liên tục phát sóng.

Bà cụ Vệ đặc biệt thích kịch truyền thanh, giọng bà cụ vốn vang nên mỗi khi quét dọn sân, bà cụ nhịn mà cất tiếng hát theo. Nhờ chút năng khiếu âm nhạc, những bài hát do bà cụ trình bày hồn.

Không ai ngờ rằng chính nhờ ‘giọng ca thiên phú’ , bà cụ Vệ tìm tri kỷ - Miêu Nhị Mai, từng giảng dạy thanh nhạc và múa tại Học viện Điện ảnh Hí kịch.

 

Khi mới giải phóng, ai nấy đều nghĩ rằng thời đại mới đến, những ngày tháng đang chờ phía . Vì , tràn đầy hy vọng, việc hăng hái, khẩu hiệu hô vang hơn ai hết. nạn đói, mười năm gian khổ, m.á.u nóng nào cũng nguội lạnh, ý chí mạnh mẽ nào cũng mài mòn. Nhiều dần hiểu thực tại, rằng khát khao một cuộc sống tươi chỉ là điều trẻ con trải đời mới dám mơ tưởng.

, khi thấy bà cụ Vệ xách giỏ rau, ngân nga một bài hát, bước chân thoăn thoắt đường về nhà, Miêu Nhị Mai mới nhận rằng hóa vẫn còn những lớn mơ về một cuộc sống !

Nhị Mai quên cả việc mua rau, vội vàng chạy đuổi theo bà cụ Vệ. Bà thẳng thắn bày tỏ ý định của , đó tự giới thiệu bản , hỏi:

“Chị ơi, nãy chị hát mà thấy đầy khí thế. Chị thể hát rõ ràng hơn cho ? Trường chúng đang chuẩn một buổi diễn văn nghệ mừng xuân, trong đó mấy tiết mục hát bài dân ca. mà dạy mãi, mấy em học sinh chẳng học nổi, hát cái thần thái trong bài. cũng hát nổi, nhưng chị hát, đúng là cảm nhận , nên học hỏi từ chị!”

Bà cụ Vệ nghĩ một lúc hỏi:

“Cô bảo trường Điện ảnh Hí kịch… là nơi dựng vở Tần Hương Liên ?”

Nhị Mai vốn còn lo bà cụ Vệ tin phận của , ai ngờ bà cụ nhắc đến Tần Hương Liên, khiến bà liền mở toang lời:

, Tần Hương Liên chính là do chúng dựng, thành công! Đặc biệt là đóng vai Tần Hương Liên , thật sự năng khiếu. Cậu mới năm nhất mà xưởng phim ở thủ đô chọn , tương lai chắc chắn vô cùng xán lạn!”

Bà cụ Vệ sững sờ, một lúc mới khó khăn hỏi : “Cô Vệ Quang Minh năng khiếu?”

Nhị Mai càng thêm vui mừng:

“Chị còn cả tên ? , là Vệ Quang Minh. Cậu thông minh, ham học, tính tình nữa. Có những thứ khác giảng bảy, tám mới hiểu, chỉ cần một cách suy cái khác!”

“Cậu sinh để nghề . Mà gia đình cũng dễ dàng gì, trong khi thi điểm cao như thế mà vẫn đồng ý để theo học diễn xuất. từ , thể thấy rõ gia đình đó cởi mở, tư tưởng cũng tiến bộ: “

Nhị Mai hề bà cụ Vệ chính là bà nội của Vệ Quang Minh, nhưng qua lời khen chân thành , thể thấy bà thực sự quý mến Quang Minh.

Một lời khen vô tình trúng ngay tâm ý, bà cụ Vệ vui sướng đến nỗi nụ gần như nở rộ khuôn mặt.

là thằng bé thông minh, từ nhỏ mê hát. Hồi , khi tình hình căng thẳng, chúng cho nó hát vì sợ gây họa. nó vẫn tự trốn hát, cứ ở chân tường gần doanh trại, hát đúng giờ hơn cả kèn báo thức của bộ đội. Dù đông hè, ngày nào năm giờ sáng nó cũng dậy, sai một ngày nào. Có năng khiếu là một chuyện, mà nó còn chịu khó nữa!”

Nhị Mai càng lúc càng thấy điều bất thường. Nhìn kỹ bà cụ Vệ, bà phát hiện đôi mắt của Vệ Quang Minh và bà cụ giống , đều là kiểu mắt , mỗi cong như vầng trăng lưỡi liềm, khiến là thấy mến ngay.

 

bèn hỏi:

“Chị ơi, chị quan hệ họ hàng gì với Vệ Quang Minh ?” Bà cụ Vệ đầy vẻ tự hào:

“Vệ Quang Minh là cháu nội , con trai nhà Tứ Trụ đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-164.html.]

“Ồ, hóa chị là bà nội của Vệ Quang Minh! Thảo nào chị hát như thế. Vệ Quang Minh chắc chắn thừa hưởng năng khiếu của chị ! Chị ơi, chị thể hát bài đó cho ? bắt lấy cái thần trong giọng hát của chị.”

Muôn lời nịnh nọt, gì bằng lời chân thành.

Nghe lời khen đầy nhiệt tình của Nhị Mai, bà cụ Vệ sảng khoái vô cùng, lập tức gật đầu:

“Được chứ! Cô bài nào, chỉ cần , sẽ hát hết cho cô . giờ thì , về nhà uống chút nước. Hồi nãy chợ trả giá lâu, cổ họng khô …”

So với những khác, bà cụ Vệ quả thực là may mắn.

Từ khi Vệ Thiêm Hỉ chào đời, cuộc sống của nhà họ Vệ ngày một khấm khá hơn. Trước đó, họ cũng từng trải qua hai năm đói kém, nhưng khi đều đói, chỉ riêng nhà bà cụ. Vì , bà cụ Vệ giữ tâm thái bình thản.

Trong mười năm đen tối khiến bao đau khổ khôn nguôi, gia đình bà cụ Vệ sống trong căn biệt thự nhỏ sang trọng, thiếu ăn, thiếu mặc. Con trai, con dâu, cháu trai, cháu gái đều giỏi giang, bà cụ nào thấy bóng tối ở ?

Khi khác lo lắng sống , bà cụ Vệ còn bận giúp đỡ khác, coi mấy lính trẻ trong quân đội như con cái trong nhà mà yêu thương.

Miêu Nhị Mai bà cụ Vệ dẫn về tứ hợp viện. Sau khi uống một bát nước trắng nguội, bà cụ Vệ lấy chiếc đài cát xét yêu quý của . Vốn định bật bài hát yêu thích, nhưng trong đài phát mấy câu tiếng nước ngoài lạ hoắc. Bà cụ bĩu môi, rút băng , chỉnh sang kênh phát bài hát yêu thích của . lúc , bài ‘Chúng con đường lớn’ vang lên.

 

Bà cụ Vệ khẽ ho một tiếng cất giọng hát: “Chúng con đường lớn, ý chí phấn chấn, tinh thần hăng hái.”

Giọng của bà cụ vốn rèn luyện từ những năm việc ở đội sản xuất, vô cùng vang dội. Vừa cất giọng, Miêu Nhị Mai bất ngờ.

Dù bà cụ đôi chỗ hát rõ lời, nhưng tinh thần của bài hát thì truyền tải trọn vẹn. Không giống khác, hát từng nốt, từng chữ đều đúng, nhưng thiếu sự hùng hồn, phấn chấn cần .

Bài hát của bà cụ khiến Miêu Nhị Mai cảm giác như m.á.u trong cơ thể đang sôi sục.

Là tinh thần hăng hái, ý chí phấn chấn!

Bà cụ Vệ tiếp tục hát: “Hướng về thắng lợi, ba lá cờ đỏ tung bay gió. Sáu trăm triệu hăng say việc, xây dựng đất nước gấm vóc. Thề biến Tổ quốc thành thiên đường!”

Bà cụ khí thế ngút trời, coi tứ hợp viện như sân khấu biểu diễn. Tay cầm chổi, bà quét sân theo nhịp điệu, bụi bay mù mịt, tiếng hát vang khắp sân.

“Hướng về thắng lợi, bạn bè của khắp thế giới. Tiếng ca của vang vọng bốn phương, bão táp cách mạng cuốn sạch địa cầu, bọn yêu ma quỷ quái kinh hãi một phen!”

“Hướng về thắng lợi, con đường của rộng thênh thang. Tương lai của rực rỡ huy hoàng!”

“Chúng hiến cho sự nghiệp vĩ đại , hạnh phúc vô biên, vinh quang tột cùng!”

Giọng hát thực sự , đến mức Miêu Nhị Mai nhịn mà vỗ tay tán thưởng. vẫn khỏi thắc mắc, liền hỏi bà cụ Vệ:

“Chị , chị hát thì cứ hát, còn vung chổi gì? Có bí quyết gì ở đây ?”

Nghe , bà cụ Vệ mặt đỏ ửng, rõ ràng chút ngại ngùng. ánh mắt nóng bỏng của Miêu Nhị Mai, bà cụ đành thú nhận:

“Hồi xưa học bài hát ở đội sản xuất. Khi hát, nhưng tay vẫn việc đồng áng. còn nhớ rõ lúc đó đang cầm cuốc cuốc đất. Không hiểu , từ đó trở , cứ hát là cầm thứ gì đó vung tay vung chân, nếu thì cảm giác như hát tới nơi. Sau khi chuyển lên thủ đô, gì còn cuốc mà cầm? Thế là dùng tạm chổi, hiệu quả cũng tệ.”

 

 

Loading...