Đối với bọn họ, mì ăn liền đúng là là một biểu tượng cho sự hạnh phúc.
Vì đây là thứ đầu tiên họ nhận khi gặp Phương Tiên Nhi. Và cũng là lương thực cứu mạng quan trọng khi họ dồn đường cùng.
Mì ăn liền là biểu tượng của mối nhân duyên giữa họ với Phương Tiên Nhi.
Hà Hoa nhanh chóng quyết định: "Được, thì gói bằng mì ăn liền !"
Sau khi nấu mì ăn liền lên, múc bát là thể gói sủi cảo .
Lúc bắt đầu gói thì từ già đến trẻ con, ai ai cũng bận rộn.
Tất cả đều rửa tay sạch sẽ, cầm đũa lên, cầm vỏ sủi cảo bắt đầu ồn ào gói sủi cảo!
Bất kể việc gì, chỉ cần một nhóm cùng thì dường như sẽ nhiều niềm vui.
Hơn nữa vốn dĩ gói sủi cảo là một việc vui vẻ.
Mọi vui vẻ gói xong, ai cũng cảm thấy cơn thèm, cứ như thể họ thể gói thêm mười bát nữa !
Họ đặt những chiếc sủi cảo đủ hình dạng nồi.
Vì nhân bánh trụng trong nước lẩu nên họ dùng nước sạch để luộc sủi cảo.
Một lát .
Trong vô ánh mắt mong đợi của , nhiều sủi cảo trong suốt cuối cùng cũng chín. Chúng chia các bát khác tùy theo loại nhân.
Hà Hoa ghé mắt , phát hiện mấy cái vỡ.
Lần sủi cảo thật sự là một thành công lớn!
Sau khi vớt hết sủi cảo trong nồi , vội ăn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mặc dù Phương Tiên Nhi rằng nàng ăn những thứ nhưng họ vẫn múc riêng một bát sủi cảo nhiều màu sắc khác mang đến, để bày tỏ lòng thành.
Sau khi bàn bạc một hồi thì bát sủi cảo đó sẽ đặt mặt đất mặt Phương Tiên Nhi để cầu phúc. Ngày hôm họ sẽ lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-232.html.]
Thịnh Quân húng thú bát sủi cảo mặt.
Nhìn thoáng qua, sủi cảo màu sắc rực rỡ cũng vô cùng ngon mắt đẽ.
Nghe Tảo Nhi , đây còn là nhân lẩu nữa. Nàng thể tưởng tượng mùi vị của nó sẽ như thế nào.
Tuy nhiên đây khi ăn lẩu, nàng thích nấu mì trong đó. Ăn ngon, sủi cảo cũng chế biến từ mì, chắc hẳn cũng ngon!
Dù thể ăn sủi cảo nhưng Thịnh Quân thật sự kiềm . Nàng nấu một phần lẩu nhỏ để ăn, tạm thời nguôi ngoai cơn thèm.
Ở bên , khi mang sủi cảo xong cũng hang, chuẩn ăn.
Theo khẩu vị của bản , mỗi chọn nhân mà mong đợi nhất để ăn.
Từng chiếc sủi cảo vàng óng ánh, nóng hổi. Họ dùng đũa gắp một cái, nóng bốc lên nghi ngút.
Mọi đưa sủi cảo nóng hổi đến miệng thổi một cái, thổi tan làn nóng, thổi thổi vài , khi sủi cảo nguội đến độ miệng là thể bắt đầu ăn.
"Ồ, cái của là nhân mì ăn liền!"
Thiết Trụ mở đầu thuận lợi. Miếng đầu tiên cắn sủi cảo nhân mì ăn liền giả thành sủi cảo nhân dày bò.
Tảo Nhi : "Vậy thì năm mới , ngươi chắc chắn sẽ phát đạt!"
Thiết Trụ vội vã chắp tay: "Mọi cùng phát đạt, cùng phát đạt!"
Trong tiếng , một nhóm náo nhiệt bắt đầu dùng đũa.
Rất nhanh, những chiếc sủi cảo nhân mì ăn liền còn cũng ăn hết. Mọi ăn chúc những lời lành.
Bột mì ăn liền vốn thơm bây giờ thêm tinh bột nữa nên càng dai và đàn hồi.
Cắn một miếng vỏ sủi cảo hòa quyện cùng nhân hầm kỹ với nước lẩu bên trong, cho từ cảm giác đến hương vị đều thể chê . Không những thế món ăn còn mang ý nghĩa , khiến ăn mãi ngừng.
Tảo Nhi ăn nhớ hương vị của những chiếc sủi cảo mà từng ăn đây nhưng nàng nhận rằng nàng nhớ rõ lắm. Nàng chỉ thể nhớ cảnh tượng khi ăn sủi cảo cùng gia đình.
Khung cảnh đó thật ấm áp, hạnh phúc.
sủi cảo hôm đó chắc chắn ngon bằng thế .
Nàng lặng lẽ để dành vài chiếc sủi cảo trong bát. Dự định lát nữa sẽ cúng tổ tiên, để họ cõi âm cũng thể thưởng thức hương vị thơm ngon của món sủi cảo .