Vi Thập Bát thấy , tất nhiên bỏ lỡ cơ hội hỏi thăm, lên tiếng: "Nhạc tâm sự gì ?"
Ông chủ Nhạc thở dài, phẩy tay: "Tâm sự thì hẳn, chỉ là thế thái nhân tình thôi."
Xưa nay tứ dân, sĩ nông công thương, thương nhân luôn xếp cuối cùng.
Vì , dù nhi tử của ông chủ Nhạc đỗ tú tài cũng khó tránh khỏi khinh thường, coi rẻ, bên tai thường những xuất hơn chế giễu rằng "Dù hương thơm của sách vở nồng nặc, cũng thể che giấu mùi đồng tiền đầy ".
Mặc dù bản Nhạc công tử tính tình lạc quan, kiên cường, vì những lời đàm tiếu mà tự ti. khi ông chủ Nhạc chuyện vẫn thường cảm thấy với nhi tử, trong lòng dễ chịu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tình trạng , tất nhiên chỉ xảy với nhà họ, hầu như tất cả các con nhà buôn đều chịu cảnh như . Vì , một nhóm tú tài xuất từ thương nhân tụ tập với , ôm ấp lấy để sưởi ấm.
Tuy nhiên, nhóm nào cũng kẻ .
Trong những xuất từ gia đình học thức, ai cũng kiêu ngạo, cũng những phẩm chất , giao lưu bình thường với họ.
Con nhà buôn cũng ai cũng là , vẫn những kẻ đáng ghét.
Biết điều đó, Vi Thập Bát và những khác khỏi cảm thấy cảm thán.
Thì những đại quan, những học thức, sinh cao quý hơn những kẻ thô lỗ như bọn họ.
điều khiến ngờ tới là, ngay cả khi những trong họ, tự nỗ lực để trở thành tú tài thì vẫn coi thường vì xuất .
Thiết Trụ bên cạnh lặng lẽ suy nghĩ, may mà họ tự học núi, bao giờ cầu học để quan.
Nếu , những trong sạch, gì , chỉ vì sinh là nông dân mà chửi bới thì thật sự là phiền cuộc sống .
Đối với họ, chữ một mặt là để hiểu lời Phương Tiên Nhi. Mặt khác là mở mang kiến thức, mở rộng tầm mắt, học những kiến thức mà Phương Tiên Nhi dạy. Vẫn còn khá thuần túy.
So sánh như , Thiết Trụ cảm thấy một môi trường học tập tâm ý thật , cần lo lắng điều gì khác, chỉ cần học tập nghiêm túc là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-268.html.]
Thở dài một .
Vi Thập Bát mở lời: "Nhạc , thật đến còn mang theo hai thứ đồ hiếm. Nghe tình hình xong, chợt nghĩ một cách lợi cho cả hai chúng ."
Ông chủ Nhạc , lập tức thúc giục: "Vi diệu kế gì?"
Vi Thập Bát trả lời, tiên hỏi một câu: "Những thư sinh từng gây hấn với lệnh lang, nghĩ gia cảnh cũng tệ lắm chứ?"
Ông chủ Nhạc nhớ một lúc : "Đa phần là gia đình học thức, đời đời kiếp kiếp cũng sẽ chút tích lũy. Nói thì buồn , trong đó vài tổ tiên cũng từng là thương nhân, chỉ là cơ duyên đổi sang nghề khác quên mất gốc gác, giờ đây coi thường thương nhân!"
Đọc sách tốn kém, ở triều đại là điều mà đều .
Những thể thi đỗ, thành tựu thì gia đình thường chút sản nghiệp để nuôi sống. Không là quyền quý thì cũng là gia đình truyền đời nhiều đời, còn là thương nhân.
Những tú tài xuất từ thợ thủ công và nông dân ít.
Thỉnh thoảng mới xuất hiện một hoặc hai thì ngoại lệ đều là những thiên phú dị bẩm, tài hoa hơn , giống như vàng , ở cũng thể phát sáng.
Nói đến xuất , ông chủ Nhạc đột nhiên nhớ một chuyện, bèn kể như một câu chuyện : "Những coi thường chúng , mấy miệng thì cao thượng, mặt thì tỏ vẻ thèm nhưng việc hẹp hòi!"
Rõ ràng là ưa nhà họ nhưng trong thâm tâm quan tâm, để ý từng động tĩnh của nhi tử ông , hễ chuyện gì là đem cho vui, cái lưỡi dài hơn cả lưỡi rắn.
Có để xoa dịu mối quan hệ của hai bên, ông chủ Nhạc cùng với mấy nhà thương nhân khác tú tài đặc biệt bày tiệc ở một trong những tửu lâu lớn nhất nhì thành phố.
Vì thiệp mời chân thành, rõ là cải thiện mối quan hệ nên nếu từ chối thì sẽ khó coi, lòng .
Vì , hầu như những mời đều đến dự.
Những vốn mối quan hệ thì tạm thời đến.
Trong những mâu thuẫn, một da mặt mỏng, ăn của khác thì miệng mềm. Không trong lòng nghĩ thế nào nhưng khi rời , nếu gặp thì cũng thể qua bình thường, còn chế giễu vô cớ nữa.
Còn một thì thật là vô lý.