Sau khi thắng trận, đám bộ tộc Tư Kết lập tức rút về căn cứ tạm thời mới.
Tin thắng trận của bộ tộc Tư Kết nhanh chóng truyền đến tai của phe đồng minh.
Bộ tộc Bạt Dã nhanh chóng đến để cùng ăn mừng, còn nội gián từ phía Đồng La vẫn rằng phận của lộ, cũng giả vờ giả vịt mà tới chúc mừng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Để tạo khí ăn mừng, Cách La đặc biệt cử chuẩn nhiều thịt nướng, Thiết Trụ cũng lấy những viên lẩu vốn chỉ để dùng trong các dịp trọng đại.
Hương thơm ngào ngạt từ nồi lẩu bốc lên cũng khiến cho thất vọng, nó nhanh chóng lấn át cả mùi của thịt nướng. Mọi quây quần bên cạnh nồi, tiếp tranh gắp ăn.
Cách La ăn một miếng thịt bò cay, cay đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa, nhưng vẫn thể cưỡng sức hấp dẫn của nồi lẩu, hà ăn ngấu nghiến.
Sau khi ăn xong, còn quên trêu đùa: “Thiết Trụ, ngươi thật thiếu nghĩa khí, món ngon thế mà bây giờ mới chịu mang chia sẻ!”
Thiết Trụ đáp: "Không thể trách , sợ ăn ngon quá mà quên mất chí hướng... Khụ, câu đùa thôi. Thực là vì khả năng vận chuyển của xe ngựa hạn nên ưu tiên đưa lương khô tới .”
“Đến bây giờ thì lượng lẩu vận chuyển tới đây cũng nhiều, vốn định đợi dịp quan trọng hơn mới lấy . chiến thắng đáng để ăn mừng nên đành sớm mang đãi cho cùng ăn.”
Cách La lắc đầu, mật vỗ vai Thiết Trụ: “Đừng lo, câu cũng chỉ đùa thôi. Chúng cảm kích còn hết, thể trách ngươi ?”
“Các ngươi giúp chúng đánh bại Mạc Khước, còn mang đến nhiều đồ ăn ngon thế . Lang Nha còn với rằng các ngươi ở vùng phía nam đào giếng nước ngầm, khiến cho vùng sa mạc hồi sinh? Đó đều là những việc lớn đổi vận mệnh của chúng !”
Dừng một chút, ghé tai của Thiết Trụ nhỏ: “Hơn nữa, nhờ các ngươi tương trợ, Tư Kết giờ đây cũng dần dần trở thành bộ tộc đầu trong liên minh. Các ngươi chính là những bạn quan trọng nhất của chúng . Sau khi thống nhất vùng Nha Địa, nhất định sẽ báo đáp các ngươi thật xứng đáng!”
Nghe , thần sắc của Thiết Trụ thoáng cứng , nhưng nhanh dịu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-483.html.]
Thống nhất Hồi Hột là chuyện tất yếu, bọn họ và Cách La tạm thời cùng chung một mục tiêu.
Mặc dù cách về quyền lực của Cách La khác với bọn họ, nhưng tất cả đều thể hiểu.
Dù , Phương Tiên Nhi từng qua .
Trong tương lai nếu sẽ là một nhà thì thật , nhưng mỗi dân tộc khác cũng sẽ văn hóa và chiến lược sinh tồn riêng biệt, nên cần hiểu và bao dung lẫn , tìm điểm chung trong sự khác biệt .
Tuy nhiên, cho dù Cách La trở thành cai quản Hồi Hột, hành động của cũng tuân theo nguyên tắc thống nhất của bọn họ, tuyệt đối biến thành một kẻ quân vương chuyên quyền.
Đó là nguyên tắc mà tất cả đều giữ vững.
Trước tiên vội.
Đợi cho tình hình trở nên định thì họ sẽ tổ chức thêm nhiều hoạt động giao lưu văn hóa, tin rằng việc nhất định sẽ giải quyết một cách thỏa.
Đang mải chìm trong suy nghĩ, bỗng nhiên giọng cao vút của một nữ nhân cắt ngang dòng suy nghĩ của Thiết Trụ.
“Này, Cách La! Gần đây ngươi ăn tiên đan gì ? Không chỉ mang về cả đống lương thực đủ để đầy bụng, mà còn đánh bại cả đội quân mạnh nhất của Mạc Khước! Phải , món lẩu thật ngon, ngươi thể chia cho bộ tộc của một ít ? Ta thể trao đổi cừu với ngươi!”
Thiết Trụ ngẩng đầu lên thì thấy một nữ nhân bưng một cái bát gỗ lớn, cùng Lang Nha tiến đến.
Vừa thấy nàng , Cách La đau đầu mà ôm trán, thì thầm với Thiết Trụ: “Đó là A Phục, con gái duy nhất của thủ lĩnh bộ tộc Bạt Dã. Mỗi khi lão già Bạt Dã cần nhờ vả ai đều phái nữ nhân lắm lời đến tra tấn lỗ tai của khác…”
Lần nàng đến, lẩu lẽ chỉ là cái cớ.
Chắc chắn là Bạt Dã từ đó về vũ khí mới của bọn họ nên mới đến dò la tình hình đây.
A Phục bưng thức ăn đến phịch xuống bên cạnh Cách La, quả nhiên là nàng bắt đầu hỏi tới chuyện chiến trường.