Đông Thành canh giữ nghiêm ngặt, ai tiến cổng thành cũng thẩm tra và soát kỹ càng nên dễ trộn xâm nhập, nhóm Thiết Trụ cũng che giấu hành tung, trực tiếp dẫn theo đại quân lính đến gần Đông Thành.
“Không , kẻ địch tấn công!”
“Đây rốt cuộc là lính ở đến? Sao bên xích hầu chẳng chút tin tức nào !”
“Mau, mau đóng cổng thành, báo tin cho đại nhân!!!”
Quân Đông Thành huấn luyện bài bản, nhưng quanh năm chiến sự cũng buông lỏng, tuy phản ứng nhanh lắm nhưng hiển nhiên vẫn hoảng loạn.
Cổng thành nhanh chóng đóng chặt, kèn lệnh báo địch tấn công lập tức vang lên, thế nhưng báo tin tập kết vẫn cần tốn chút thời gian.
Lính gác thành bắt đầu hô to: “Kẻ đến là ai? Nhanh chóng rút lui khỏi nơi !”
nhóm Thiết Trụ ý chờ đối thủ đến đông đủ tiến hành chơi theo lượt.
Họ cũng nhiều, chỉ bảo kỵ binh giữ yên tại chỗ, bộ binh thì chút e dè tới chỗ khá gần tường thành, giơ tay lên, kéo một khẩu đại bác, còn là cái uy lực nhỏ nhất, tiếng nào cho nổ cổng thành thành một cái lỗ.
Nhắm chuẩn, khống chế hỏa lực , chỉ phá cổng chứ thương .
Động tác của họ quá đột ngột, thậm chí các cung thủ của Đông Thành đối diện còn tập kết chỗ, kịp b.ắ.n tên cảnh báo thì thấy kẻ địch dũng mãnh ập đến mắt nhanh như cơn gió, chúng lấy thứ yêu khí gì mà phá banh cổng thành kiên cố của họ với công thế tựa tiếng sấm.
Tiếng vang gầm trời như sét đánh bên tai, ít vô thức quỳ xuống đất, bỗng chốc sợ tới á khẩu im phăng phắc.
Tất cả quân Đông Thành đều kinh ngạc ngỡ ngàng, ngờ đội ngũ tuân theo quy tắc thế .
Lúc họ cũng từng đánh trận nhiều , dù là kẻ hung hãn như Thát Tử thì cũng sẽ can đảm im ỉm khai chiến như thế .
Trừ phi là tấn công ban đêm, đánh cho kịp trở tay. Nếu thì chuyện giao chiến , theo lý thì nên một quá trình thương lượng , mở miệng bàn điều kiện dây dưa một phen mới xem xem thể tìm cách giải quyết khác , dù gì thì quân phí của họ cũng do gió thổi tới, đánh xây thành trì cũng hao tài tốn của mà.
Với cả hai bên đều tình hình đối phương là nông sâu, nên thăm dò lẫn chút ?
Thế mà đối phương trực tiếp đến thành khai chiến!
Đám mãng phu sợ chết, tiếc mạng , chắc là loạt cung tiễn bên họ kịp phóng ? Rồi kịp lấp đầy máy b.ắ.n đá ?
Thôi, họ kịp thật...
Hơn nữa đối phương còn thẳng thừng mang lôi khí tới nổ phá cổng thành...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-559.html.]
cũng thôi, đối phương vũ khí lợi hại như thế, quả thật là cơ sở để xằng bậy.
Suy cho cùng thì chỉ cần b.ắ.n vài phát thế thôi là cả Đông Thành đều thể san bằng...
Hiểu những điều , tất cả quân Đông Thành mặt tại đó đều bắt đầu bủn rủn, dù viện quân phía lục tục chạy đến nhưng cũng thể vực dậy tinh thần của họ.
“Này, giờ là tình huống gì?”
“Chúng đánh , đối phương một loại lôi khí vang lên là phá nát cổng thành...”
“Ngươi đang bậy cái gì đấy!”
“Ta bậy, ngươi tự xem !!!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngay lập tức, tất cả những mới đến cũng thấy di tích cổng thành vẫn còn bốc khói ở bên cũng thấy thấp thỏm theo.
Có một trông như tướng lĩnh thấy bèn hô to: “Đừng hoảng! Chuyện đến nước , chúng cũng chỉ lực liều mạng với đối phương, nếu thì há chẳng là để mặc cho xâu xé ! Máy b.ắ.n đá ở ? Mau khiêng qua đây, chắc chúng sức đấu một trận!”
Lòng quân dần sôi sục, chẳng ai chịu để thịt.
“Giết chúng!!!”
“Không sai, chúng xông thẳng nghênh chiến!”
ngay lúc , bên quân địch chợt vang lên tiếng chuyện.
“Các vị, tiên đừng vội tay, hãy đôi lời.”
Giọng đó vang, cũng rõ ràng.
Quân Đông Thành , vô thức dừng động tác , tiếp đó bèn lòi nỗi oán thầm giống hệt .
Trước tiên đừng vội tay? Đối phương còn mặt mũi câu hả!
Rốt cuộc nãy là ai rằng tay nổ phá cổng thành !
Giọng đó tiếp:
“Chư vị cũng thấy đó, trong tay bọn nắm giữ vũ khí đủ để hủy diệt thiên địa. Quả pháo nãy thật sự là bất đắc dĩ mà thôi, xin cổng thành của Đông Thành, nhưng nếu trực tiếp phô lực uy h.i.ế.p của bảo bối thì sẽ nảy sinh tâm lý ăn may cần thiết, thể nhận chính xác thực lực của bọn và sẽ mang tới nhiều rắc rối.”
“Bọn quá nhiều thương, cũng ý cướp vật tư, nếu các ngươi thể đầu hàng, đảm bảo tất cả đều sẽ nguy hiểm đến tính mạng... Chúng hãy giải quyết chuyện một cách hòa bình nhé.”