Vương Thiết Sinh tiếp:
"Bác sĩ bảo đại ca nghỉ ngơi, chấn động não thì chỉ thể từ từ chữa trị thôi."
Lý Tư Vũ gật đầu, cô bệnh thể vội vàng, thể hết trong vài ngày là lắm .
“Miệng vết thương nhiễm trùng chứ?”
"Không, thuốc ."
Lý Tư Vũ ở một lúc, thấy Lâm Thành ngủ yên cô cũng đau lòng.
Tiếc là bệnh viện phòng đơn cho bọn họ sử dụng, nếu thì ở phòng đơn sẽ yên tĩnh hơn nhiều.
Thời gian trôi chậm đến mười hai giờ rưỡi, Lý Tư Vũ thấy Lâm Thành vẫn tỉnh nên quyết định xách túi .
Trước khi về, Lý Tư Vũ dặn dò Vương Thiết Sinh:
"Tối sẽ mang cơm qua đây. Nếu Lâm Thành dậy mà thấy đói bụng thì cho ăn một ít nhé."
Vương Thiết Sinh đương nhiên đồng ý, đó Lý Tư Vũ mới yên tâm rời .
Lý Tư Vũ nhớ đến trong gian nơi nào nuôi gà thì chợt lo lắng. Muốn nấu canh gà cũng con gà nào ngon để .
Cô trở văn phòng thư ký thì thấy mấy đang tán dóc với , cô đến bàn việc.
"Tiểu Lý, bản thảo giao cho cô đến ? Sáng mai nhớ nộp cho đấy."
Thư ký Khưu nhớ nhiệm vụ bàn giao sáng nay bèn hỏi cô.
Lý Tư Vũ gật đầu, bản thảo đó xong từ lâu, bây giờ đang ở ngay trong ngăn kéo .
“Yên tâm thư ký Khưu, sáng mai sẽ nộp cho .”
Lý Tư Vũ mỉm đáp .
Song cô mở ngăn kéo thì lập tức sững .
Lý Tư Vũ lục tung ngăn kéo lên, ?!
Không đúng, sáng nay cô xong cất ngăn kéo mà, biến mất chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-252.html.]
Lý Tư Vũ ngẩng đầu lên xung quanh, thấy thư ký Ngưu đang chuyện vui vẻ với thư ký Khưu.
Cô đầu thư ký Văn nhưng thư ký Văn tức tốc cúi đầu, đó trông thấy cô thì càng cúi đầu xuống sâu hơn.
Lý Tư Vũ dựa ghế, thật sự hiểu nổi, một bản thảo cần sử dụng thì còn trộm gì nhở?
Nhìn vẻ mặt chột của thư ký Văn là cô ngay chính cô trộm bản thảo.
Lý Tư Vũ tra hỏi cô , mất thì cũng mất , bản khác là , dù bản mất cũng là bản để đối phó qua loa mà thôi.
Hơn nữa, buổi trưa cô rời lâu như lẽ chứng cứ tiêu hủy từ lâu , gây thêm phiền phức cũng vô ích.
Nếu phản bác thì sẽ khiến ấn tượng của cô đối với thư ký Khưu hạ thấp, đáng như .
cái cô thư ký Văn …
Lý Tư Vũ tỏ vẻ nhịn cô lâu lắm đấy!
Thư ký Văn ở bên cạnh tưởng Lý Tư Vũ sẽ ầm ĩ lên, nhưng ngờ cô lên tiếng mà chỉ quanh một vòng bắt đầu tiếp.
Điều khiến cô ngạc nhiên nhưng vẫn dám ho he câu gì.
Dẫu cũng tật giật , nên cả ngày thư ký Văn đều vẻ lương thiện thật thà chứ dám gây rối thêm gì nữa.
Lý Tư Vũ vui mừng vì thanh tịnh, cô một bản thảo khác trình độ còn cao hơn bản , cô cho thẳng túi mang về.
Thật là chẳng để bớt lo gì hết, còn đem việc về nhà.
Tan cô về thẳng ký túc xá dùng nồi áp suất hầm gà, thật hầm từ từ cũng nhưng mà cô thời gian.
Trong gian nhân sâm, tuy loại mọc tự nhiên nhưng dược tính cũng kém cây hoang dã là bao.
Vì Lý Tư Vũ đó cây mọc tự nhiên ư?
Nhân sâm mọc tự nhiên gì bày bán trong siêu thị chứ?
Đừng đùa, nhân sâm tự nhiên thường đưa thị trường mà sẽ để dành hết.
Thứ cao cấp ai đem bán bao giờ, tự giữ để bồi bổ sức khỏe hoặc đem biếu khác đều hơn nhiều.
Lúc nấu canh gà cô cũng nấu thêm một ít cháo cầm theo mấy cái bánh bao.
Bánh bao là của cụ bà , ngày thường cô lén lấy mấy cái để trong gian, sợ nhỡ mấy lúc bận gì ăn.