Khi đoàn   đặt chân tới chân núi, ánh hoàng hôn  tắt, màn đêm buông dần  ngọn tre làng Trường Lăng. Lục hoàng tử Mạc Huyền vẫn  chịu buông bàn tay nhỏ bé của Ngô Kha, khiến Ngô Kha trong lòng   hổ  ngờ vực. Nàng khẽ rút tay, song sức lực nhỏ bé của nàng   lay chuyển  bàn tay rắn chắc . Ngô Kha lén đảo mắt, khẽ lẩm bẩm, giọng nhỏ như muỗi kêu:
– Người  quả là quái nhân,  còn nhỏ tuổi thế  mà cứ  nắm tay , chẳng lẽ thực lòng  tâm tư gì? Ôi trời, thật khó hiểu!
Dù lời   nhỏ nhẹ, song Mạc Huyền vốn luyện võ, đôi tai linh mẫn,  rõ ràng  sót chữ nào. Hắn chỉ khẽ nhếch môi , ánh mắt ánh lên ý vị hài hước, trong lòng nghĩ thầm: Tiểu nha đầu  quả nhiên thú vị.
Nghiêm Bân lặng lẽ  phía ,  thấy vẻ mặt của chủ nhân  mà  khỏi buồn , chỉ thầm nghĩ: Chủ nhân từ  đến nay lạnh lùng nghiêm nghị, hôm nay rốt cuộc cũng   khiến  động tâm. Tiếc rằng, tiểu cô nương  tuổi hãy còn nhỏ, e rằng  chờ thêm mấy năm nữa mới thành đại sự.
Trong khi đó, tại nhà tranh họ Ngô, Trương thị, Ngô Nguyệt cùng hai   Ngô Tinh Thần và Ngô Tinh Hà  thấp thỏm   cửa, mắt ngóng về phía đường làng. Trương thị lòng như lửa đốt, lo lắng :
– Trời  tối,  Kha nhi vẫn  về? Có   gặp chuyện gì chẳng lành  ? Tinh Thần, Tinh Hà, hai con mau  tìm  !
Ngô Tinh Thần lập tức đáp lời:
– Vâng, nương!
Ngô Tinh Hà cũng  chậm trễ:
– Con  ngay!
Hai   rảo bước  khỏi cổng,   đầy dặm đường thì thấy phía   ba  đang  tới. Trong đó, một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc, hai bên   hai thiếu niên dáng vẻ phi phàm. Thấy , hai   vội chạy , kéo Ngô Kha về phía , chắn phía  mà hỏi dồn:
– Tiểu ,    chứ? Có  thương tích gì ?
Mạc Huyền khi  mới chịu buông tay, dù trong lòng vẫn luyến tiếc  rời, khẽ bóp chặt bàn tay , dường như còn vương   ấm của tiểu nha đầu.
Ngô Kha thấy hai vị  trưởng lo lắng cho , trong lòng chợt dâng lên cảm giác ấm áp, liền lên tiếng trấn an:
– Đại ca, nhị ca,    . Chỉ là lên núi hái dược thảo, mải quá nên quên cả thời gian.
Kỳ thực, Ngô Kha chẳng dám  thật chuyện nguy hiểm gặp   núi, sợ hai  trưởng càng thêm lo lắng, về   cấm   hái thuốc. Vì  nàng chỉ cúi đầu, giả vờ ủy khuất như đứa trẻ  điều sai,  dám  thẳng  mắt hai .
Ngô Tinh Thần và Ngô Tinh Hà vốn định trách , nhưng thấy vẻ mặt đáng thương  thì  mềm lòng, chẳng còn lời nào nặng nhẹ để .
Một lúc , Ngô Kha chủ động giới thiệu:
– Đại ca, nhị ca, đây là Mạc Huyền công tử và Nghiêm Bân , là bằng hữu  gặp  đường. Trời  tối, hai vị   sợ   một   an  nên đưa  về tận nhà.
Ngô Tinh Thần  qua thấy y phục, khí chất của hai  nọ bất phàm, cũng  hỏi nhiều, chỉ khẽ gật đầu:
– Tại hạ là Ngô Tinh Thần, trưởng  của Kha nhi. Đa tạ hai vị  đưa tiểu  bình an trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tieu-nong-nu-tro-thanh-vuong-phi/chuong-19-nguoi-quen.html.]
Ngô Tinh Hà cũng kính cẩn chắp tay:
– Tại hạ là Ngô Tinh Hà, nhị  của Kha nhi. Đại ân hôm nay xin khắc ghi.
Lục hoàng tử Mạc Huyền chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt cao ngạo, song cũng   vẻ gì là vô lễ.
Nghiêm Bân  chủ nhân đáp lời:
– Hai vị  trưởng  cần đa lễ, cô nương Ngô là bằng hữu của chúng , đường núi hiểm trở, đưa về là bổn phận.
Nghiêm Bân ngắm  song sinh họ Ngô, trong lòng lấy  lạ: hai  giống  như đúc,  đều mang nét tuấn tú hiếm thấy. Nhìn mãi mà  nhớ   gặp ở , chỉ càng thấy  quen.
Bên , Ngô Tinh Thần đón lấy chiếc túi vải từ tay Nghiêm Bân,  lịch sự :
– Nếu  yên , mời hai vị ở  dùng bữa cùng gia đình tại hàn xá.
Lục hoàng tử Mạc Huyền khẽ lắc đầu:
– Không dám quấy rầy. Hôm khác nhất định sẽ tới bái phỏng.
Gà Mái Leo Núi
Nghiêm Bân cũng :
– Lần  nhất định tới quấy quả.
Ngô Kha tinh nghịch vẫy tay,  tươi:
– Huyền ca, Nghiêm ca,   nhớ đến thôn Trường Lăng tìm  chơi nhé! Hôm nay   giữ hai vị ở ,  đường về cẩn thận!
Hai   họ Ngô thấy nhà  đơn sơ  tiện giữ khách, chỉ tiễn  đầu thôn  mới cùng  trở về.
Về tới cổng, Trương thị cùng Ngô Nguyệt   ngóng,  thấy Ngô Kha bình an thì vội kéo nàng  nhà, tay sờ mặt, tay nắn tay chân, lo lắng hỏi han:
– Kha nhi, con  đau ở  ? Có  ngã  va quệt gì ?
Ngô Kha ôm lấy nương,  nũng:
– Nương, con thật sự  , chỉ là ham hái thảo dược nên quên cả giờ. Nương xem, con vẫn khỏe mạnh, chẳng mất một cọng tóc nào!
Trương thị  mắng yêu,  xoa đầu con gái, giọng chứa chan tình cảm:
– Lần  nhớ về sớm, đừng để cả nhà  lo lắng nữa  .
Sau bữa tối, cả nhà   hiên,  ánh trăng mờ, ai nấy đều  Ngô Kha, trong lòng tuy    nhưng đều thầm nhủ: chỉ mong   mãi bình an, nhà họ Ngô luôn ấm êm thuận hòa,  còn sóng gió