Tiểu nhị  tửu lâu Thanh Phấn Lâu đánh xe ngựa theo lời dặn, đưa Ngô Kha tới một ngôi nhà hoang bên rìa huyện thành. Chính nơi , Ngô Kha  để ý từ  để tiện hành sự. Ngô Kha bảo  hầu đợi ngoài cổng, còn bản  thì nhanh nhẹn bước , lấy trong  gian  từng phần của con hổ lớn,   chia loại, đóng gói cẩn thận trong túi giữ tươi. Đoạn, nàng  nhờ tiểu nhị cùng khiêng các túi thịt hổ chất đầy lên xe ngựa, kiểm điểm  sót món gì.
Chỉ  một khắc,  thứ  gọn ghẽ, đoàn xe tức tốc trở về Thanh Phấn Lâu.
Triệu Hầu  trông thấy xe ngựa dừng  cửa liền vội vã chạy . Nhìn thấy từng túi thịt, xương, da hổ  phân loại kỹ càng, mắt Triệu Hầu sáng rực,  mặt đầy vẻ kinh hỉ. Hắn vốn tưởng sẽ  tự tay xử lý,  ngờ cô nương họ Ngô  chu  đến thế, tiết kiệm cho    bao nhiêu công sức.
Triệu Hầu  nhiều lời, lập tức lấy  tám ngàn lượng bạc giao tận tay Ngô Kha, kính cẩn :
– Đây là tám ngàn lượng bạc, xin cô nương tự  kiểm .
Ngô Kha thong thả đếm từng thoi bạc. Đếm xong, nàng đem bảy ngàn chín trăm lượng cất   gian, bên ngoài ai nấy đều nghĩ nàng cho  . Một trăm lượng còn , nàng mỉm  đưa trả cho Triệu Hầu, nhã nhặn :
– Triệu chưởng quầy, phiền đổi cho tiểu nữ sang một tờ bạc trăm lượng, tiện dùng hơn.
Triệu Hầu thấy Ngô Kha thận trọng,  chút phiền lòng, liền gọi tiểu nhị lấy  một tờ bạc trăm lượng trao cho nàng, đồng thời nhận   lẻ từ tay nàng.
– Đa tạ Triệu chưởng quầy!
– Cô nương khách khí ,   cảm tạ cô nương mới đúng! Có  món báu , quả là phúc lớn cho tiểu lâu của .
Thấy sắc trời  muộn, Ngô Kha toan cáo từ, chuẩn  cùng hai   Đại Lôi, Tiểu Lôi hồi thôn Trường Lăng. Triệu Hầu vui vẻ :
– Bữa cơm   coi như  tạ lễ, cô nương  cần trả tiền.
Ngô Kha mỉm  nhận ý, lễ độ đáp:
– Vậy xin đa tạ Triệu chưởng quầy! Trời  tối, ba   chúng  xin phép về .
Triệu Hầu tiễn ba   tận cửa, dặn dò đường sá cẩn thận. Ngô Kha lên xe, khéo léo lấy trong  gian  một chiếc đệm dày,  êm ái hơn hẳn. Còn Đại Lôi và Tiểu Lôi  bên ngoài đánh xe ngựa trở về.
Trên xe chở đầy vật liệu quý  mua trong huyện, những vật liệu  thể tìm ở  trấn Tử Lâm. Mấy món còn   thể tìm mua ở thị trấn,  sự đều  chuẩn    đó.
Thế nhưng, khi xe  tới lối  thôn thì bất ngờ mấy bóng  che mặt cầm đại đao chặn ngang đường. Đại Lôi cảnh giác nắm chặt roi ngựa, lên tiếng:
– Các ngươi là ai? Sao  chắn xe của chúng ?
Tên cầm đầu hất cằm, lạnh lùng đáp:
– Muốn bình an thì giao cô nương họ Ngô  đây, hai ngươi tự khắc   mạng. Bằng , đừng trách bọn  độc ác!
Chưa kịp  gì, Ngô Kha  từ  xe nhảy xuống, trừng mắt  đám  che mặt. Nàng lạnh lùng hỏi:
– Các ngươi  gì ở ?
Nhận  mục tiêu, bọn  che mặt lập tức dàn hàng, lăm lăm đao kiếm vây lấy Ngô Kha, bỏ mặc hai   Đại Lôi – Tiểu Lôi. Đại Lôi quát lớn:
– Các ngươi dám động tới   ,  bước qua xác     !
Đám    thèm  nhiều, vung đao c.h.é.m tới. Đại Lôi và Tiểu Lôi cũng chẳng  hạng tầm thường, bấy lâu quen lao động nặng,   săn bắn,  sức bảo vệ Ngô Kha, liều c.h.ế.t nghênh chiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tieu-nong-nu-tro-thanh-vuong-phi/chuong-21-ban-ho.html.]
– Kha nhi, mau chạy ! – Đại Lôi quát, nhưng Ngô Kha chỉ mỉm , lòng ấm áp với nghĩa tình .
Nhìn hai   quyết  bỏ rơi , Ngô Kha tự nhủ  thể để   chịu nạn  . Nàng gồng , sẵn sàng  tay.
Thấy một tên che mặt áp sát, đao lớn vung đến sát mặt, Ngô Kha lập tức lách  né tránh, thuận thế nhặt viên đá  đất ném trúng cổ tay đối phương khiến đao rơi xuống đất. Nhanh như cắt, nàng lao đến vật ngã  xuống, động tác gọn gàng, dứt khoát.
Cảnh tượng  khiến cả nhóm sát thủ và cả hai   Đại Lôi, Tiểu Lôi đều trợn mắt kinh hãi. Không ai ngờ một cô nương nhỏ nhắn  mạnh mẽ phi thường như .
Đám  che mặt bắt đầu lùi , nhưng vẫn hung hãn xông lên. Đại Lôi, Tiểu Lôi cũng dũng cảm quật ngã vài tên. Ngô Kha  chiến đấu  lớn tiếng quát:
Gà Mái Leo Núi
– Các ngươi nếu   mất mạng thì mau cút! Nếu ,  sẽ cho các ngươi xuống hoàng tuyền mà gặp Diêm Vương!
Những tên sát thủ   kinh  sợ,  Ngô Kha như  quỷ dữ. Cuối cùng, đám   kéo theo đồng bọn  thương, tháo chạy thục mạng,  dám ngoái đầu.
Cơn nguy hiểm qua , Đại Lôi thở hắt, Tiểu Lôi lau mồ hôi trán,  sang  Ngô Kha với ánh mắt nể phục:
– Kha nhi ,  thật là nữ trung hào kiệt! Bảo vệ  chúng  !
Ngô Kha mỉm  cảm kích:
– Đại Lôi ca, Tiểu Lôi ca, đa tạ hai     ngại hiểm nguy,  sức bảo vệ ! Ân tình , Kha nhi suốt đời  quên.
Hai   xua tay, thành thật đáp:
– Kha nhi , đừng  thế! Chúng  coi  như   ruột thịt, từ nay dù gặp sóng gió gì cũng  rời xa.
Cả ba   lên xe ngựa trở về thôn Trường Lăng. Lúc , trong nhà Ngô Kha, Trương thị      yên, bụng nóng như lửa đốt. Đã quá canh hai, Ngô Kha vẫn  về, lòng bà càng thêm lo lắng.
Vừa thấy bóng xe ngựa dừng  cửa, Trương thị vội vàng chạy . Ngô Kha  nhảy xuống xe,  nhào  lòng , nũng nịu:
– Nương đừng lo! Kha nhi vẫn bình an,   Đại Lôi ca và Tiểu Lôi ca đưa về tận nhà. Nương còn sợ gì nữa?
Hai   Đại Lôi, Tiểu Lôi cũng lễ phép chào Trương thị cùng   trong nhà,  cáo biệt  về. Nhà Đại Lôi vốn ở làng Địch Tôn gần đó.
Ngô Kha tươi   nũng, Trương thị yêu thương vuốt mái tóc nàng:
–  là Kha nhi của nương! Lúc nào cũng thông minh, mạnh mẽ nhất nhà!
Cả nhà   mà  vui vẻ, nỗi lo tan biến.
Ngô Nguyệt dịu dàng bảo:
– Kha nhi,  mệt   ? Đi tắm rửa nghỉ ngơi . Tỷ  chuẩn  nước ấm sẵn .
Ngô Kha le lưỡi, nhí nhảnh đáp:
– Vâng ạ, đa tạ tỷ tỷ!
Rồi cả nhà sum vầy trong ánh trăng, niềm vui  đầy ắp bên bếp lửa nhỏ giữa mái tranh cũ kỹ, chờ ngày dựng nên một ngôi nhà mới đầm ấm.