Tiểu Lâm Phong   thấy Ngô Kha  vui mừng chạy , ôm lấy cánh tay nàng:
– Tỷ Kha nhi!
 lúc , Đường đại phu từ ngoài bước . Thấy Ngô Kha, Đường đại phu trong lòng cũng mừng nhưng cố ý   vẻ lạnh nhạt, hừ nhẹ một tiếng, ngó lơ như chẳng hề quan tâm. Hơn một tháng nay  dặn mang thảo dược tới,  mà cô nương  cứ để lâu chẳng chịu đưa, Đường đại phu càng thêm dỗi, chỉ liếc mắt một cái  lẳng lặng bước  trong.
Ngô Kha nhin  vẻ  bộ của Đường đại phu, chỉ  thầm,  buồn chọc ghẹo. Nàng cúi xuống véo nhẹ khuôn mặt tròn trịa của Tiểu Lâm Phong, nụ  dịu dàng:
– Tiểu Lâm Phong của chúng  mấy hôm nay thế nào? Nương   ?
Tiểu Lâm Phong hồn nhiên đáp:
– Tỷ Kha nhi, đừng lo, mấy ngày nay   ngoan. Nương đang ngoài sân phơi thảo dược!
Ngô Kha lấy gói bánh mua ở tiệm đưa cho Tiểu Lâm Phong:
– Ăn , đây là phần thưởng cho tiểu  nhà !
Rồi nàng dặn:
– Lát nữa khi nương  phơi dược xong, nhớ bảo  phòng gặp tỷ, tỷ  chuyện  .
Tiểu Lâm Phong sung sướng ôm lấy đồ ăn vặt, vui vẻ đáp lời,  chạy  sân  gọi Đỗ thị.
Ngô Kha thong thả bước  trong phòng, cố ý lờ  Đường đại phu, đặt túi vải dược liệu lên bàn.
Đường đại phu thấy Ngô Kha  mang thảo dược tới,  nhịn  liền  gần, tự tay mở túi lấy từng gói thảo dược  ngắm nghía, khuôn mặt lộ rõ vẻ hớn hở, quên mất cả chuyện  giả bộ giận dỗi.
Đường đại phu hào hứng :
– Cô nương, thảo dược    mua tất cả!
Ngô Kha  nhạt, chẳng để ý gì đến bộ mặt   của Đường đại phu:
– Hôm nay tiểu nữ mang tới  bộ những gì mới hái. Đều là loại , ngài cứ xem mà định giá!
Đường đại phu liền sai  đem hết dược liệu  cân,  phòng cầm  mười tờ bạc trắng, cung kính trao tận tay Ngô Kha.
Ngô Kha mở  đếm, thấy đủ ngàn lượng,  khỏi vui mừng, trong lòng nghĩ thầm:  Thảo dược ở cổ đại  thực sự vô giá, đặc biệt là linh chi trong  gian càng quý hiếm bội phần. 
Nghĩ , nàng  lén lấy một cây linh chi thượng phẩm từ  gian, đặt  mặt Đường đại phu:
– Đường đại phu, ngài xem cây linh chi , liệu  thể đáng giá bao nhiêu bạc?
Đường đại phu giật  sửng sốt:
– Cô nương,  ngờ cô còn  linh chi quý như thế ! Đồ  như      lấy ? Tuy  hẳn là cực phẩm trăm năm, nhưng so với ngoài thị trường thì tuyệt đối là hàng hiếm!
Ngô Kha mỉm , đặt linh chi  tay Đường đại phu:
– Cây  tiểu nữ  bán, chỉ tặng ngài. Xem như là một chút tấm lòng, nhờ ngài tiếp tục chăm sóc mẫu tử nhà Lâm Phong giúp .
Đường đại phu vội lắc đầu:
– Cô nương, việc đó là bổn phận của ,  dám nhận đại ân !
Ngô Kha ôn tồn:
– Đường đại phu  cần khách sáo, nhận lấy . Sau  tiểu nữ còn mang nhiều dược liệu  hơn nữa tới cho ngài!
Đường đại phu  vẻ kiên quyết của Ngô Kha, đành nhận linh chi, lòng cảm kích vô cùng.
Lúc , Đỗ thị –  mẫu của Tiểu Lâm Phong – cũng   tới nơi, thấy Ngô Kha liền vội vã chào hỏi. Đường đại phu thấy hai   chuyện riêng, chủ động cáo từ, vui vẻ mang dược liệu  trong cất giữ.
Ngô Kha kéo Đỗ thị  xuống, từ tốn mở túi vải lấy  mấy gói mì chua cay  đóng gói  bằng giấy bản:
Gà Mái Leo Núi
– thím Đỗ, hôm nay tiểu nữ mang đến cho thím thứ , nhờ thím giúp thử.
Đỗ thị  những gói đồ lạ lẫm , tò mò hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tieu-nong-nu-tro-thanh-vuong-phi/chuong-23-mi-chua-cay.html.]
– Kha nhi, đây là vật gì ?
Ngô Kha mỉm :
– Thím cứ đợi một lát sẽ . Trước tiên nhờ thím đun  một nồi nước sôi!
Đỗ thị   liền  bếp nổi lửa, lát  bưng lên một nồi nước sôi lớn.
Ngô Kha chia mì  hai bát, cho đầy đủ gia vị kèm theo, chế nước sôi ngập mì  đậy  bằng bát sứ. Một lát , hương thơm nồng đượm của mì chua cay lan tỏa khắp phòng.
Đỗ thị ngửi thấy mùi thơm, nước miếng tràn đầy, tuy  hổ nhưng  kìm nổi tò mò, chỉ   chăm chú  bát mì  mặt.
Ngô Kha dịu dàng mời:
– thím Đỗ nếm thử xem vị thế nào!
Đỗ thị cẩn thận gắp một đũa mì,  ăn  xuýt xoa:
– Oa, ngon quá! Chưa từng  ăn thứ mì nào thơm ngon, lạ miệng như ! Loại mì  gọi là gì?
Ngô Kha mỉm :
– Tiểu nữ gọi là mì chua cay,  chua  cay  đậm đà!
Đỗ thị ăn hết một bát mì, mặt đỏ bừng vì ngượng, nhưng   nén nổi khen ngợi:
– Mì  quả thực ngon hiếm ,  chê   .
Lúc , hương thơm  hấp dẫn cả Đường đại phu lẫn bọn tiểu nhị, ai nấy đều tò mò kéo tới.
Đường đại phu hít hà:
– Cô nương, cô  bày  món gì thế ? Mùi thơm quá khiến  già  chảy cả nước miếng !
Ngô Kha , dặn Đỗ thị lấy thêm bát, chia mì cho   cùng nếm thử. Đường đại phu, bọn tiểu nhị mỗi  một bát,  ăn  tấm tắc,  ngừng khen ngợi.
Chẳng mấy chốc, bát mì nào cũng sạch bóng, ai nấy còn lưu luyến,   rời khỏi bàn.
Ngô Kha  :
– Sau   định mở một quán mì chua cay ở trấn Tử Lâm, nếu   thích thì nhớ tới ủng hộ,  sẽ giảm giá cho!
Đường đại phu cùng   hớn hở gật đầu, đồng thanh chúc Ngô Kha khai trương đại cát, buôn may bán đắt.
Sau khi   tản , Ngô Kha liền bàn bạc cùng Đỗ thị:
– thím Đỗ, tiểu nữ  mở một tiệm mì ở trấn Tử Lâm, thím  đồng ý giúp tiểu nữ quản lý ? Mỗi tháng trả thím hai lượng bạc.
Đỗ thị cảm động vội xua tay:
– Kha nhi,   chịu đại ân của con, nay   cho chỗ ở, chẳng dám nhận bạc. Chỉ cần  con   bình an là mãn nguyện !
Ngô Kha mỉm , dỗ dành:
– Thím giúp tiểu nữ quản lý tiệm, cũng là giúp tiểu nữ  ăn. Hai lượng bạc mỗi tháng để thím dưỡng già,  để Tiểu Lâm Phong  cơ hội  học trường tư. Thím đừng khách khí với tiểu nữ!
Đỗ thị  ,  Tiểu Lâm Phong đang ngoan ngoãn bên cạnh, trong lòng càng thêm cảm kích, liền gật đầu nhận lời.
Đường đại phu cũng hết lòng ủng hộ Ngô Kha mở tiệm mì chua cay, tin rằng món mì  nhất định sẽ nổi danh khắp vùng.
Ngô Kha  hỏi:
– Đường đại phu, ngài  ở trấn   chỗ nào bán hoặc cho thuê cửa hàng ? Tiểu nữ  mua một cửa hàng để bán mì chua cay!
Đường đại phu gật đầu:
– Cô nương yên tâm, việc  cứ để lão phu lo liệu!
Ngô Kha   liền cảm tạ, trong lòng tràn đầy hy vọng  tương lai phía .