Vừa rời khỏi cửa hiệu ở trấn Tử Lâm, Ngô Kha  bắt gặp một nhóm nữ tử tụ tập ở ven đường, trong    vài  quen mặt, vốn là thủ hạ  cận của Vũ Thảo – con gái nhà họ Vũ. Nhóm  vốn nổi danh kiêu căng, thường ngày lộng hành,   tụ tập nịnh bợ Vũ Thảo, lúc   trò chuyện   cợt, dáng điệu đắc ý.
Vừa  qua tiệm bán hoa, một cô nương áo xanh đột nhiên lên tiếng:
–Vũ tiểu thư, ngài   chuyện Ngô Nguyệt đính hôn với Lý Mục Sâm ?
Vũ Thảo  , sắc mặt vốn vui vẻ chợt sầm , trong ánh mắt ánh lên vẻ tàn độc. Nàng   lạnh:
– Chuyện đó bổn cô nương  từ lâu . Một ả như Ngô Nguyệt thì xứng gì với Mục Sâm? Chỉ  bổn cô nương mới xứng  chính thê của ! Ả  là cái thá gì, chờ xem bổn cô nương sẽ cho ả  tay. Mục Sâm nhất định là của ,  ai tranh nổi!
Một cô nương áo tím tiếp lời nịnh bợ:
– Phải đó! Trong trấn Tử Lâm , chỉ cóVũ tiểu thư mới xứng danh cùng công tử Lý Mục Sâm thôi.
Lại  tiếng nữ tử khác  khẩy:
– Ngô Nguyệt dạo   dám bước chân  khỏi nhà, chắc cũng   phận  hèn kém. Đợi ả dám  ngoài, chúng  sẽ nghĩ cách hủy danh tiếng của ả, cho ả  mặt đến mức  dám  lấy chồng nữa!
Một nha  khác   nhỏ:
– Ta   nhà họ Ngô sắp xây nhà mới. Gia cảnh nghèo khổ như , tiền  mà xây dựng? Nhất định là  điều bất chính,  chừng   còn liên lụy tới thanh danh của Lý công tử…
Nữ tử áo tím bèn thì thầm vài câu  tai Vũ Thảo, ánh mắt xảo quyệt:
– Ta  nghĩ  cách , chỉ cần lan truyền một ít lời đồn,  hủy một nữ tử thanh danh còn khó gì?
Kế hoạch độc ác cứ thế thì thầm lan  trong nhóm nữ tử. Họ   lớn tiếng,   rằng tất cả đều  lọt  tai Ngô Kha đang  ngang qua. Trong lòng Ngô Kha nổi giận, lạnh lùng tự nhủ:  Ta mặc kệ ai ghét , nhưng dám bày mưu hại tỷ tỷ , thì đừng trách   khách khí! 
Ngô Kha hiểu rõ, gia đình là ranh giới cuối cùng của  ở thế giới . Nếu ngay cả   cũng  bảo vệ nổi, sống  đời còn ý nghĩa gì nữa? Đã thế, nàng  cho lũ nữ nhân độc ác  một bài học nhớ đời.
Nghĩ , Ngô Kha kín đáo lấy  từ  gian một gói bột gây ngứa do chính  điều chế,    màu  mùi,   hại đến  thể, chỉ khiến đối phương ngứa ngáy nhục nhã mà thôi. Nàng giả vờ ngó lơ, lạnh nhạt bước ngang qua nhóm nữ tử , thừa cơ tán nhẹ lên xiêm y bọn họ,  đó bình thản rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tieu-nong-nu-tro-thanh-vuong-phi/chuong-27-trung-phat-nhe.html.]
Trong bóng tối, Lôi Dịch – ám vệ bí mật do Lục hoàng tử phái tới bảo vệ – vẫn dõi theo từng hành động của Ngô Kha, thầm cảm thán:  Tiểu cô nương nhà họ Ngô quả thật lợi hại, tâm tư kín đáo, thủ đoạn linh hoạt,  dễ  ai bắt nạt. Thảo nào chủ nhân coi trọng nàng như . 
Lúc , tại Lệ Châu, Lục hoàng tử Mạc Huyền  mới từ trấn Tử Lâm trở về phủ,  bên ngoài phòng giam, lạnh lùng  một phạm nhân  trói chặt – vốn là tâm phúc của Đại hoàng tử,  trực tiếp nhúng tay hãm hại Ngô tướng quân.
Ngô tướng quân  thương nặng,  trúng kịch độc, đang  cứu chữa trong phủ. Dù thái y trong cung   mời đến, nhưng đều bó tay, độc dược phát tác bất cứ lúc nào cũng  thể mất mạng. Lục hoàng tử trầm mặt,  lệnh cho thuộc hạ:
– Hãy tra khảo cho kỹ, ép  khai  tội trạng của Đại hoàng tử, nhưng   để c.h.ế.t .
Dứt lời,  phất tay áo rời . Lôi Dịch lúc  tiến , cung kính bẩm báo  chuyện gần đây của Ngô Kha – kể cả việc nàng chữa trị cho  mẫu của Dương Minh Quang, y thuật tinh thông  kém thần y. Lục hoàng tử  xong,  gương mặt lạnh lùng hiếm khi lộ  nụ :
– Nếu quả thực y thuật cô nương Ngô xuất chúng như thế, ngươi thử liên hệ mời nàng đến xem bệnh cho Ngô tướng quân . Chậm trễ e khó cứu kịp.
Lôi Dịch  , liền  ngay. Lục hoàng tử còn dặn:
– Đừng để nàng phát hiện  phận ngươi, cứ để Nghiêm Bân  mời, nàng từng quen  y .
Lúc , Ngô Kha  phát hiện   ngấm ngầm  theo, nhưng   tỏ thái độ, vì  đối phương  mang ác ý. Đối với nàng,   âm thầm bảo hộ cũng là một loại bình an, chẳng đáng bận tâm.
Ở một bên khác, đám nữ tử của Vũ Thảo  khi chia tay , ai nấy hân hoan trở về phủ.  chỉ một lát , từng  đều cảm thấy  mặt và cổ  ngứa ngáy  chịu nổi, càng gãi  càng đỏ tấy, mọc lên những vết mẩn như  côn trùng đốt,  rát  đau.
Một nha  thất kinh hét lên:
– Tiểu thư! Trên mặt tiểu thư nổi  nhiều nốt đỏ…
Vũ Thảo giận dữ tát nha :
– Còn  mau mang gương đồng đến đây!
Gà Mái Leo Núi
Nha  run lẩy bẩy bưng gương đến. Vũ Thảo soi gương,   thấy khuôn mặt   nổi chi chít nốt đỏ, nhất thời tức tối, gào  ầm ĩ, còn các nha  thì  nào  nấy cũng lâm  tình cảnh tương tự, đều  dám hé răng kêu ca.
Bên ngoài phủ, tiếng  của Ngô Kha vang lên khe khẽ.  Chỉ là trừng phạt nhẹ, nếu còn dám  điều ác,   đừng trách  hạ thủ nặng tay hơn!