Lục hoàng tử Mạc Huyền tuyệt  để tâm đến Cung Lâm Na, chỉ cùng Ngô Kha rời khỏi tửu lâu.
Cung Lâm Na tức tối, móng tay khảm sâu  lòng bàn tay, gương mặt xinh  cũng vì oán hận mà trở nên vặn vẹo. Nàng khẽ hừ lạnh:
 Tiện nữ từ  đến,  dám tranh đoạt Huyền ca của ,  điều tra cho rõ ràng  phận, bổn tiểu thư há để ngươi yên ! 
Lập tức, nàng phân phó nha   cận  dò la lai lịch Ngô Kha.
Bên , Ngô Kha và Lục hoàng tử Mạc Huyền song hành bước  khỏi tửu lâu.
Ngô Kha nheo mắt  sang:
 Huyền ca,  thường  tới tửu lâu  ? 
Lục hoàng tử Mạc Huyền khẽ mỉm , ánh mắt nhu hòa:
 Kha nhi cũng đoán  ư? 
Ngô Kha lườm nhẹ:
 Việc  dễ đoán mà! Cung tiểu thư  rõ ràng đem lòng ái mộ , nên mới cố ý  ngang qua, mong tình cờ gặp gỡ. 
Nàng  trêu:
 Tiểu thư  dung mạo ôn nhu,  hiền thục, vì    dùng thái độ lạnh nhạt như thế? 
Lục hoàng tử Mạc Huyền nhẹ giọng đáp, lời  ẩn ý sâu xa:
 Bởi vì, trong thiên hạ chỉ  một  Kha nhi của  mới  thể gọi  là Huyền ca, cũng chỉ   nàng mới xứng với danh xưng . 
Ngô Kha  xong  chút ngẩn ngơ, gương mặt thoáng hồng:
 Bao giờ thì  trở thành ‘của ’  hả? 
Lục hoàng tử Mạc Huyền  nàng, ánh mắt kiên định mà trầm :
 Kha nhi, nàng còn nhỏ,  nguyện đợi nàng lớn lên. Cả đời ,  cũng chỉ mong  một  nàng gọi  là Huyền ca. 
Ngô Kha  , trong lòng bỗng rối loạn. Tuy nàng cũng cảm mến Lục hoàng tử Mạc Huyền, nhưng nghĩ tới việc  mới chỉ mười một, mười hai tuổi, thật sự thấy  chuyện đều quá sớm.
Thời xưa, thiếu nữ mười lăm tuổi  cập kê,  thể bàn chuyện hôn sự.  với nàng, ba năm nữa thôi mà như cả một quãng đường dài. Nghĩ đến cảnh nữ tử  lớn  gả ,  còn  sinh con khi  thể  trưởng thành, Ngô Kha  khỏi rùng .
Nàng thở dài, khẽ :
 Huyền ca,  còn nhỏ, còn  chăm lo cho gia đình, phụng dưỡng mẫu  của , kiếm tiền sinh sống. Chuyện hôn sự, chí ít đợi tới mười tám tuổi  mới dám suy nghĩ cẩn thận. Nếu thực sự lấy ai,  chỉ  một đời một đôi, nguyện cùng   bên  trọn kiếp,   chia sẻ tình cảm với kẻ khác. 
Lục hoàng tử Mạc Huyền  những lời , trong lòng càng thêm yêu quý nàng. Ý chí càng thêm kiên định, dù  đợi bao lâu cũng  nản lòng.
Ngô Kha thấy Mạc Huyền trầm mặc, trong lòng thầm nghĩ:
 Nếu duyên phận chỉ  bấy nhiêu,  cũng  miễn cưỡng. Hắn là  hoàng gia, tương lai  mệnh khó  . Ta chỉ mong cả nhà an yên, sống cuộc đời bình dị. 
Nhận thấy nàng  buồn, Lục hoàng tử Mạc Huyền dịu dàng :
 Kha nhi, chúng  hồi phủ thôi. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tieu-nong-nu-tro-thanh-vuong-phi/chuong-34-mot-doi-mot-doi.html.]
Ngô Kha gật đầu:
 Được, chúng  về thôi. 
Gà Mái Leo Núi
Về đến phủ, Ngô Kha  bước  viện  thấy tướng quân Ngô – phụ  nàng – đang luyện quyền cước ngoài sân. Nàng vui vẻ chạy đến:
 cha, Kha nhi về ! Người  luyện võ ư? Có thể truyền dạy cho Kha nhi vài chiêu ? Nữ nhi cũng  học. 
Ngô Kha từ nhỏ   đại danh tướng quân Ngô, ngưỡng mộ tài nghệ võ nghệ của ông, nay tận mắt chứng kiến càng thêm tôn kính.
Tướng quân Ngô  , ánh mắt chan chứa yêu thương:
 Kha nhi cũng  học võ ? Học võ cực khổ lắm, con  chịu nổi ? 
Ngô Kha  giòn tan:
 Con  mạnh khỏe để tự bảo vệ , cũng như bảo vệ nương và  tỷ. 
Tướng quân Ngô  , lòng đau xót,  thương con gái bé nhỏ từ nhỏ   chịu nhiều uất ức nên gật đầu:
 Được, ngày mai  sẽ bắt đầu chỉ dạy cho con. 
Nàng hớn hở nhào  lòng ông,  thiết áp mặt lên vai .
Lục hoàng tử Mạc Huyền  bên cạnh, gương mặt thoáng trầm xuống, bước  nhẹ kéo tay Ngô Kha:
 Kha nhi, thương thế của tướng quân    hồi phục, vẫn nên để  nghỉ ngơi thêm. Nếu nàng  luyện võ,  cũng  thể chỉ dạy. 
Lời  của  hàm chứa chút ý chiếm hữu, khiến tướng quân Ngô bật  sảng khoái, lặng lẽ lui  nhường   gian cho đôi trẻ.
Ngô Kha ngơ ngác,  kịp hiểu gì   Lục hoàng tử Mạc Huyền dắt  phòng, cánh cửa đóng  nhẹ nhàng.
Chàng   một lời, đột ngột kéo nàng  lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng – chỉ là một cái cắn nhẹ, nhưng đủ khiến Ngô Kha giật  đỏ mặt, vội vàng đẩy :
 Ngươi… ngươi là cẩu hoàng tử ? 
Lục hoàng tử Mạc Huyền lúng túng xin , đôi mắt khẩn thiết:
 Kha nhi, là  lỗ mãng, nhưng  thực lòng  kiềm chế … 
Nhìn dáng vẻ hối hận , Ngô Kha  khỏi mềm lòng, chỉ lườm  một cái,  buồn tranh cãi.
Lục hoàng tử Mạc Huyền kéo nàng  xuống, chậm rãi kể:
 Kha nhi, nàng  ,  đầu tiên  gặp nàng là ở  núi. Khi ,  và Nghiêm Bân theo dõi manh mối, tình cờ  thấy nàng hái thuốc,  chứng kiến nàng đánh rắn,  nàng ca hát. Khi ,   tin  nhất kiến chung tình, nhưng lúc …  thực sự   nàng hấp dẫn. Ta  nàng còn nhỏ, nhưng lòng    còn  đổi  nữa. 
Ngô Kha  xong nước mắt rưng rưng,    gì, chỉ lặng lẽ tựa đầu  vai Mạc Huyền.
Lục hoàng tử Mạc Huyền trầm giọng kể tiếp:
 Mặc dù xuất  là hoàng tử, song mẫu    hoàng hậu hãm hại, phụ hoàng cũng lạnh nhạt, tuổi thơ chịu  ít ức hiếp. Khi  năm tuổi, suýt nữa  đại hoàng  sát hại, cũng là  tướng quân Ngô – cứu mạng. Sau , cũng nhờ ông  mà  mới  rèn luyện, lập  chiến công,   phong vương,  phủ riêng rời xa hoàng cung… 
Ngô Kha càng  càng thương cảm, trong lòng dâng lên một dòng nước mắt, chỉ  ôm lấy  mà nghẹn ngào,    lời nào.
Hai  cứ thế lặng lẽ dựa   trong màn đêm tĩnh mịch. Một lời hứa  thành tiếng, một đời một đôi,  ngấm  tận tim.