Sau khi bắt mạch cho Vũ Thảo, Ngô Kha lấy bút  một phương thuốc, giao cho huyện lệnh Vũ Thành mang  lĩnh dược. Đồng thời dặn dò Vũ Thảo mỗi ngày uống thuốc ba , dùng đúng hai ngày, khi cơn ngứa thuyên giảm thì   y quán để khám .
Ngô Kha giả vờ ngập ngừng, nhỏ giọng :
 Hiện vẫn thiếu một vị dược liệu trọng yếu, y quán tạm thời   sẵn. Ta  tự  lên núi tìm kiếm. 
Nàng dịu dàng dặn tiếp:
 Cô nương hãy về uống thuốc đều đặn,  sẽ chuẩn  sẵn thang dược để cô rửa mặt, tắm gội, sớm ngày phục hồi dung mạo. 
Nói xong, Ngô Kha tháo mặt nạ, thong thả uống một ngụm    đeo mặt nạ .
Cha con huyện lệnh Vũ Thành và Vũ Thảo định rời , nhưng Vũ Thảo khi   dậy, vô tình liếc mắt  kỹ Ngô Kha, bất chợt thất sắc, suýt ngã quỵ tại chỗ. Nha  vội vàng đỡ tiểu thư, huyện lệnh Vũ Thành cũng lo lắng hỏi:
 Thảo nhi,  chuyện gì ? Đau ở  ? Để lão mời thần y khám  cho con. 
Vũ Thảo hoảng hốt, run rẩy chỉ  Ngô Kha:
 Cha, nàng … chính là Ngô Kha! 
Huyện lệnh Vũ Thành giật  kinh hãi:
 Cái gì? Vị thần y   là Ngô Kha ư? Sao  thể như ! Ái nữ tướng quân Ngô, cớ   hành nghề y nơi phòng khám của Đường đại phu? 
Ngô Kha chỉ  nhàn nhạt:
 Nhị vị   ? Không  hồi phủ nghỉ ngơi ? Hay  gặp  quỷ mị? 
Hai cha con vẫn còn bàng hoàng,     lọt lời Ngô Kha. Đặc biệt là huyện lệnh Vũ Thành, trong lòng run sợ khi nghĩ đến những   từng âm thầm mưu hại nhà họ Ngô theo lệnh ngoại thích trong phủ,  chẳng  nào thành công. Kỳ thực, phu nhân  huyện lệnh họ Tống, chính là tỷ tỷ ruột của phu nhân đại nhân trong phủ lớn; vì  theo ngoại thích nên ông mới nhiều  tìm cách diệt trừ nhà họ Ngô,  để lấy lòng,  vì  trừ hậu họa cho con gái  – Vũ Thảo.
Hai cha con càng nghĩ càng bất an, càng thêm căm giận vì  bỏ   vàng lớn như  mà còn   kết quả, sinh lòng ngờ vực,  ép Ngô Kha trả   vàng, thậm chí còn nuôi ý định diệt trừ nàng trừ hậu hoạn.
 lúc , một phụ nhân trung niên ôm theo một tiểu nữ nhi chừng năm, sáu tuổi hớt hải chạy  y quán, hoảng hốt kêu lên:
 Thần y, xin cứu lấy nữ nhi của ! Không hiểu  hôm nay con bé đau bụng dữ dội,  mãi  thôi. 
Ngô Kha tiến tới  đỡ tiểu nữ nhi thì phụ nhân   dè chừng, hỏi:
Gà Mái Leo Núi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tieu-nong-nu-tro-thanh-vuong-phi/chuong-47-chua-benh-cho-vu-thao.html.]
 Đường đại phu  ? Sao cô nương  ở đây, cô   khám bệnh  mà đòi chữa cho con ? 
Ngô Kha bình thản đáp:
 Đường đại phu  thăm bệnh ngoài phủ,  cũng là  trong y quán, hãy giao hài tử cho  khám mới mong cứu sống. 
Phụ nhân còn do dự,  kịp quyết, Ngô Kha lạnh mặt:
 Ngươi còn chần chừ gì nữa? Không thấy nữ nhi  đau đến hôn mê  ? Nếu ngươi  quyết đoán, dù thần tiên cũng khó cứu nổi! 
Thấy nữ nhi  lả   tay, phụ nhân sợ hãi, cuối cùng đành giao con cho Ngô Kha.
Cha con huyện lệnh  bên, ngấm ngầm quan sát, quyết tâm nếu Ngô Kha chữa khỏi cho tiểu nữ nhi  thì mới để yên, còn  thì nhân cơ hội  mà  tay diệt trừ.
Bên ngoài y quán, đám đông kéo tới xem náo nhiệt, kẻ bàn  tán ,  thì tin tưởng, kẻ  hoài nghi, thậm chí    nàng chỉ  cướp lấy tiếng tăm của Đường đại phu.
Giữa lúc , đứa nhỏ đang đau đớn rên rỉ bỗng khẽ gọi ,  ngất lịm trong lòng Ngô Kha. Phụ nhân bấy giờ mới sợ hãi thực sự, giao hẳn con cho Ngô Kha.
Ngô Kha cẩn thận bắt mạch, xác định tiểu nữ nhi  chứng viêm  dày ruột cấp, nếu  trị liệu lập tức ắt sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nàng ôm đứa nhỏ  phòng, bảo Hải Đường phụ giúp. Lại sai Lôi Dịch  ngoài canh cửa,  cho bất cứ ai  quấy rối. Người ngoài hiếu kỳ vây kín y quán, thấp thỏm chờ tin.
Có  nhận  Ngô Kha, nhớ  chuyện nàng từng chữa khỏi cho Tiểu Lâm Phong,    xác nhận từng tận mắt thấy Ngô Kha cứu , bấy giờ đám đông bớt lời gièm pha,  sang im lặng dõi theo.
Trong phòng, Ngô Kha bày bàn phẫu thuật, cẩn thận sát trùng d.a.o kéo,  thứ đều chuẩn  sẵn sàng. Nàng lấy thuốc mê trong  gian bí mật, khéo léo tiêm cho hài tử,   sang dặn Hải Đường:
 Hải Đường, bất luận  thấy gì cũng   kinh hãi, càng   la lớn. Chỉ cần  theo lời ,   sẽ còn nhiều trường hợp như , chỉ cần giúp  đưa dụng cụ,  rõ ? 
Hải Đường gật đầu, lòng kính trọng càng thêm sâu đậm:
 Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ phối hợp! 
Ngô Kha đưa mặt nạ cho Hải Đường đeo,  hai  nhanh chóng bắt đầu cuộc phẫu thuật. Tuy ban đầu còn lúng túng, nhưng nhờ niềm tin  tiểu thư, Hải Đường sớm lấy  bình tĩnh, hết lòng phụ giúp.
Thời gian chầm chậm trôi qua, bên ngoài y quán ai nấy đều hồi hộp. Phụ nhân –  sinh mẫu đứa nhỏ – lo lắng đến nỗi ngã   đất, hai mắt đẫm lệ,  dám thở mạnh.
: