Sau khi  việc chuẩn  cho Tết xong xuôi, cả nhà quây quần bên bàn ăn đêm giao thừa, tiếng   rộn ràng vang khắp gian nhà.
Đêm nay, ai nấy đều thấy ấm áp và trọn vẹn. Ngô Kha  chuẩn  sẵn tiền mừng tuổi, trịnh trọng trao cho Hải Đường và Lôi Dịch. Cả hai đều tươi  nhận lấy, cảm động vì  bao giờ trong đời họ từng  lì xì như thế.
Tết Nguyên Đán năm nay mang đến cho gia đình Ngô Kha một ý nghĩa đặc biệt.
Sau Tết, băng tuyết dần tan, tiết trời ấm áp hơn,  thở của mùa xuân lặng lẽ lan tỏa.
Cây cối  núi bắt đầu đ.â.m chồi nảy lộc, muôn loài hoa từ từ khoe sắc, phủ lên núi rừng tấm áo xanh mướt. Mọi cảnh vật như bừng tỉnh  giấc ngủ đông dài.
Ngô Kha cũng bắt tay  chuẩn  kế hoạch  ăn. Trương thị  và Ngô Nguyệt sẽ khai trương xưởng thêu, nhận đơn đặt hàng, còn hai  trưởng thì chuyên tâm đèn sách, chuẩn  cho kỳ thi  tháng ba.
Hôm , Ngô Kha dẫn Hải Đường lên núi xem cây thanh mai. Vừa tới chân núi, một tiểu hài tử quần áo rách rưới trông như tiểu ăn mày bất ngờ từ bụi cây lao , trao cho Ngô Kha một mảnh giấy  lập tức chạy mất hút.
Ngô Kha nhiu mày, mở mảnh giấy  xem. Trong khoảnh khắc, sắc mặt nàng tái xanh.
Hải Đường lo lắng hỏi:
 Tiểu thư,  chuyện gì ? 
Ngô Kha siết chặt mảnh giấy, ánh mắt lạnh lùng:
 Hải Đường, lập tức  báo cho Lôi Dịch và Diệp Thiên Cảnh, mẫu     Vũ Thành bắt cóc. , ngươi hãy ở  bảo vệ tỷ tỷ, tuyệt đối   để tỷ tỷ và hai  trưởng  , tránh họ hoảng sợ. 
Hải Đường nghiêm mặt:
 Được! Tiểu thư. 
Dứt lời, nàng vội vã chạy  tìm Lôi Dịch và Diệp Thiên Cảnh.
Ngô Kha hít sâu một , ánh mắt lóe lên hàn quang, xiết chặt thanh trường kiếm bên hông  một   thẳng về hướng  ghi  mảnh giấy.
Nơi đó… chính là con hẻm hẻo lánh nhất của trấn Tử Lâm.
 Lão hồ ly Vũ Thành, ngươi dám động tới mẫu  …  , đừng mong còn đường sống. 
Quả nhiên, trong góc hẻm tối, Vũ Thành xuất hiện cùng hơn mười tên hắc y nhân.
Hắn  khẩy, ánh mắt giảo hoạt:
 Tiểu nha đầu, gan to lắm. Mang theo vàng đến đây ? Hay là ngươi  mẫu  ngươi c.h.ế.t tại đây? 
Ngô Kha lạnh lùng đáp trả:
 Ta  gặp mẫu  , còn vàng thì để . Ai  ngươi  dám giữ lời  ? 
Vũ Thành nhếch môi,  hiệu cho thuộc hạ:
 Đưa bà   đây! 
Một lát , mấy tên hắc y kéo theo Trương thị, bà  trói chặt, miệng nhét giẻ  thể kêu cứu.
Ngô Kha nhin thấy Trương thị, lòng quặn thắt, nhưng vẻ ngoài vẫn cố giữ bình tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tieu-nong-nu-tro-thanh-vuong-phi/chuong-54-mau-than-bi-bat-coc.html.]
 Buông mẫu   ! Nếu   mệnh hệ gì,  thề sẽ khiến ngươi c.h.ế.t   thây. 
Vũ Thành hừ lạnh:
 Ngươi thấy  đó, mang năm trăm lượng vàng tới đây,  lập tức thả bà . 
Lúc , Lôi Dịch và Diệp Thiên Cảnh  âm thầm tới gần từ phía  địch. Nhìn ánh mắt  hiệu của Lôi Dịch, Ngô Kha khẽ gật đầu, thầm nhủ:  Các ngươi  cứu mẫu   an … 
Nàng liền cất lời, cố ý trì hoãn:
Gà Mái Leo Núi
 Vàng  cất nơi an . Muốn lấy thì để  dẫn ngươi tới đó,  ngươi  phái   cùng? 
Vũ Thành nhíu mày. Hắn vốn đa nghi,   để  khác  lấy, bèn :
 Ngươi dẫn đường, đừng giở trò. 
Ngô Kha  lạnh, xoay  dẫn   một con hẻm khác.
Đến nơi, Vũ Thành mới phát hiện đây là ngõ cụt. Hắn tức giận quát:
 Con tiện nhân! Ngươi dám lừa ? Bắt nó , ai g.i.ế.c  nó, bổn quan thưởng trăm lượng vàng! 
Hơn chục hắc y nhân đồng loạt lao tới.
Ngô Kha  yên, ánh mắt lạnh lẽo như băng. Trường kiếm tuốt  khỏi vỏ, ánh thép sáng loáng.
 Muốn mạng ? Được thôi, lấy mạng   đổi! 
Chỉ  tiếng gió rít lên. Trong chớp mắt, vài tên hắc y ngã gục, m.á.u nhuộm đỏ nền đá lạnh giá.
Trong khi đó, ở nơi giam giữ Trương thị, Lôi Dịch và Diệp Thiên Cảnh xuất hiện như hai cơn gió, giải cứu mẫu  Ngô Kha an , tiêu diệt sạch bọn canh gác.
Vũ Thành  kịp   thì  thấy Ngô Kha xuất hiện  mặt , sắc mặt nàng lạnh như sương tuyết.
 Ngươi… ngươi…  Hắn lắp bắp,   run rẩy.
Ngô Kha tiến từng bước, giọng  vang lên như tiếng chuông tang:
 Ta từng cảnh cáo, ai dám động đến gia đình , kẻ đó  trả giá bằng mạng sống. 
Vũ Thành hoảng hốt quỳ sụp xuống,  ngừng dập đầu:
 Cô nương, tha mạng! Ta  dám nữa… xin  cho  một con đường sống… 
Ngô Kha lạnh giọng:
 Cho ngươi con đường sống? Để ngươi tiếp tục phái  tới hại gia đình  ? Xuống địa ngục mà sám hối . 
Trong khoảnh khắc, bóng nàng lướt nhanh như gió. Ánh kiếm lóe lên, m.á.u đỏ b.ắ.n tung tóe.
Vũ Thành trợn trừng mắt, cơ thể đổ sập xuống đất, kết thúc một kiếp  nhơ nhuốc.
Ngô Kha chậm rãi thu kiếm, đôi mắt sâu thẳm nhưng vẫn ánh lên tia kiên nghị:
 Đây là kết cục cho kẻ dám đụng đến gia đình .