Ngô Kha mỉm , xoa nhẹ đầu Lâm Phong, dịu dàng dặn dò:
 Lâm Phong,   học võ công cũng , nhưng tuyệt đối   xao nhãng việc đèn sách, hiểu ? Trước hết, con hãy chăm chỉ học hành. Ngày mai  sẽ nhờ Lôi đại ca đến gặp con để bàn chuyện bái sư. 
 Lâm Phong nghiêm nghị gật đầu:
 Dạ, con hiểu ! Tạm biệt tỷ Kha nhi! 
Dứt lời,  bé hớn hở chạy  phòng học bài, tinh thần phấn chấn như chim sẻ gặp nắng xuân.
Ngô Kha  sang dặn dò vài câu với thím Đỗ,  đó dẫn Hải Đường, Long Đình và Tĩnh Tĩnh rời khỏi, thẳng tiến đến tửu lâu của Triệu quản gia.
Chủ tửu lâu Triệu vốn  Ngô Kha là bằng hữu  thiết, cũng là đối tác  ăn của Mạc Tử Hào, nên đối với nàng vô cùng kính trọng, cung kính tiếp đón:
 Ô, thì  là tiểu thư Ngô. Hôm nay tiểu thư đến  điều chi dạy bảo? 
Ngô Kha mỉm , giọng dịu dàng nhưng dứt khoát:
 Triệu quản gia, tiểu nữ đang  tìm một cửa hàng thích hợp để mở xưởng rượu,      nơi nào phù hợp chăng? 
Triệu quản gia thoáng ngạc nhiên,  :
 Tiểu thư Ngô cũng  chế rượu ư? Việc mở xưởng rượu  hề đơn giản, song với bản lĩnh của tiểu thư,  tin chắc việc gì cũng thành. 
Ngô Kha nhẹ giọng đáp:
 Đa tạ lời khen của Triệu quản gia! Tiểu nữ chỉ  mở xưởng rượu để kiếm thêm bạc, mong rằng  thể thuận lợi. 
Triệu quản gia khẽ gật đầu, suy nghĩ chốc lát  :
 Vừa ,   một bằng hữu, hiện đang  chuyển nhượng xưởng rượu vì  ăn khó khăn. Tiểu thư thật sự  hứng thú ? Nếu đúng,   thể dẫn tiểu thư đến gặp . 
Ngô Kha gật đầu tự tin:
 Phiền Triệu quản gia dẫn đường. Bằng hữu của    ăn , nhưng   nghĩa là tiểu nữ cũng thất bại, đúng ? 
Triệu quản gia  dáng vẻ bình thản mà kiên định của Ngô Kha, trong lòng tán thưởng:  Tiểu cô nương  quả thực khí chất bất phàm. 
Sau khi dặn dò vài câu với   trong tửu lâu, Triệu quản gia đích  dẫn Ngô Kha và ba thị nữ theo .
Đi một hồi, bọn họ đến một con phố sầm uất, nơi tập trung nhiều cửa hiệu buôn bán. Người qua kẻ  tấp nập, tiếng rao hàng vang vọng khắp nơi.
Xưởng rượu   cách tửu lâu  ba, bốn dặm. Dọc đường, Ngô Kha    quan sát cảnh vật, đôi mày lá liễu  chau :
 Sao trong lòng  cảm giác bất an? Phải chăng  chuyện gì sắp xảy ? 
Hải Đường, Long Đình và Tĩnh Tĩnh  phía  cũng nhận thấy  khí khác lạ. Cả ba đưa mắt  , âm thầm cảnh giác.
Khi đến nơi, Triệu quản gia :
 Tiểu thư,  đến , mời  trong xem thử. 
Ngô Kha cùng ba thị nữ khẽ gật đầu, thận trọng bước theo Triệu quản gia.
Vừa đặt chân  xưởng rượu, những cảm giác kỳ lạ ban nãy liền tan biến. Ngô Kha khẽ thở , tự nhủ:
 Có lẽ  quá đa nghi. 
Gà Mái Leo Núi
Xưởng rượu khá rộng rãi, những dụng cụ  rượu vẫn còn nguyên vẹn, chỉ cần tu sửa chút ít là  thể sử dụng. Trong kho vẫn còn vài chum rượu  bán . Ngô Kha tiến đến gần, khẽ ngửi thử, nàng nhíu mày:
 Hương rượu nhạt nhẽo, khó trách  ăn  khá. 
Trong xưởng còn hơn chục công nhân, ai nấy  rũ rượi  ghế, nét mặt buồn bã. Họ  chủ xưởng định bán , nếu đổi chủ, e rằng họ sẽ mất kế sinh nhai.
Triệu quản gia liếc  đám công nhân,  hỏi:
 Chủ xưởng ? Ta  việc  gặp. 
Một  đàn ông  hai tám, hai chín tuổi  dậy, lễ phép đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tieu-nong-nu-tro-thanh-vuong-phi/chuong-58-mua-mot-cua-hang-va-mo-xuong-ruou.html.]
 Thưa, lão gia   ngoài, lát nữa sẽ trở . 
Ngô Kha  , mỉm  :
 Triệu quản gia,  , chúng  chờ một lát. 
Nàng  mời  xuống ghế đẩu.
Thấy Ngô Kha trò chuyện với Triệu quản gia, đám công nhân bỗng chốc phấn chấn hẳn lên, âm thầm hy vọng nếu nàng mua  xưởng rượu, bọn họ  thể tiếp tục ở   việc.
Người đàn ông trẻ khi nãy, tên gọi Lý Lệ, can đảm bước đến, chắp tay thi lễ:
 Xin hỏi tiểu thư,  thật sự định mua  xưởng rượu  ư? 
Ngô Kha khẽ gật đầu, giọng ôn hòa:
  . Nếu mua  xưởng rượu,  vẫn cần   rượu, mong rằng các  sẽ ở  tiếp tục cùng  gây dựng cơ nghiệp. 
Nghe , đám công nhân vui mừng  mặt.
Lý Lệ cúi đầu tạ ơn:
 Đa tạ tiểu thư, bọn  nguyện dốc lòng  việc. 
Chẳng bao lâu, chủ xưởng rượu Diêm Đông Thâm  về. Ông  ngoài tứ tuần, dáng  khắc khổ, ánh mắt u buồn. Triệu quản gia lập tức giới thiệu:
 Đây là tiểu thư Ngô, bằng hữu của ,  mua  xưởng rượu. 
Diêm Đông Thâm thở dài:
 Hỡi ôi! Ta trông nom xưởng rượu  bao năm, chẳng nỡ từ bỏ.  thời thế khó khăn, nuôi cả gia đình lớn nhỏ, đành  bán . 
Ngô Kha mỉm  ôn hòa:
 Thúc  cứ  giá, tiểu nữ đồng ý mua  xưởng rượu . Sau khi  tất, thúc vẫn  thể ở  giúp tiểu nữ quản lý, công nhân ở đây cũng  ai mất việc. 
Diêm Đông Thâm thoáng sững , đôi mắt sáng lên:
 Tiểu thư, ý tiểu thư là… cả  và công nhân đều  thể ở ? 
Ngô Kha gật đầu:
  . Tiểu nữ sẽ ký khế ước rõ ràng, đảm bảo quyền lợi cho  .  ai nấy  tận tâm tận lực,   lười biếng  gian trá. 
Diêm Đông Thâm, Lý Lệ cùng công nhân đều vui mừng, rối rít tạ ơn.
Ngô Kha lập tức trả bạc, bảo Long Đình theo Diêm Đông Thâm đến phủ nha  thủ tục chuyển nhượng. Hải Đường chuẩn  giấy bút, Tĩnh Tĩnh chép hai bản khế ước, mỗi bên giữ một bản.
Sau khi  tất, Ngô Kha đến gần những chum rượu, hỏi Lý Lệ:
 Lý ,   thể nếm thử loại rượu  chăng? 
Lý Lệ  nàng đổi cách xưng hô, trong lòng ấm áp,  nàng  coi  là  nhà. Y vui vẻ đáp:
 Dĩ nhiên . 
Lý Lệ lấy một chén nhỏ, mở vò, múc rượu rót  đưa cho Ngô Kha.
Nàng nhấp một ngụm, nhíu mày:
 Rượu  hương vị nhạt nhẽo, nồng độ thấp, chẳng trách việc  ăn sa sút. 
Ngô Kha đảo mắt quan sát dụng cụ trong xưởng, trong đầu lập tức nảy  phương pháp chế biến mới. Nàng  sang Lý Lệ:
 Lý ,   cải tiến rượu , phiền  hỗ trợ. 
 Tiểu thư cứ yên tâm,  nguyện theo lệnh. 
Ngô Kha khẽ gật đầu, ánh mắt kiên định, chuẩn  bắt tay xây dựng một xưởng rượu danh tiếng khắp vùng.