Ba canh giờ trôi qua, hương rượu thơm nồng lan tỏa khắp xưởng, quyện trong gió, khiến ai  ngang cũng  dừng chân hít sâu một . Việc xử lý rượu theo phương pháp mới  thành công.
Lý Lệ  Ngô Kha với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ. Một cô nương trẻ tuổi như nàng,  mà kiến thức uyên bác, đầu óc tinh thông, tựa như  từng lăn lộn thương trường nhiều năm.
 Tiểu thư quả thật phi phàm, chẳng trách  thể khiến cả xưởng rượu đổi vận chỉ trong một ngày. 
Ngô Kha bình thản dặn Lý Lệ:
 Lý , hãy xử lý nốt phần rượu còn  theo phương pháp   truyền dạy. Kể từ hôm nay, rượu bán  chỉ cung ứng hạn chế, tuyệt đối  tràn lan. Giá cũng  tăng gấp đôi, thậm chí gấp ba. Có như  mới nâng giá trị xưởng rượu lên . 
Nàng còn soạn sẵn nhiều kế hoạch cho Diêm Đông Thâm, giao cho ông  quyền giám sát việc bán rượu.
Diêm Đông Thâm cầm lấy những văn thư ,  một lượt liền kinh hãi:
 Các kế hoạch … tinh diệu đến mức  tưởng. Nếu  đúng theo, xưởng rượu ắt hẳn sẽ hưng thịnh, thậm chí nổi danh khắp phủ Lệ Châu. 
Lý Lệ vui mừng  mặt. Chỉ trong vài canh giờ, y  học hỏi   ít điều quý giá từ Ngô Kha. Đổi chủ, mà chủ nhân mới  tinh  xuất chúng, khiến lòng y tràn đầy kính phục.
Đám công nhân trong xưởng cũng phấn chấn trở , nét mặt chán nản    tan biến,   đó là những ánh mắt sáng rỡ, đầy kỳ vọng  tương lai.
Diêm Đông Thâm cũng chẳng giấu  nụ . Đôi mày từng nhíu chặt vì lo lắng nay  giãn . Không những xưởng rượu   bán , mà còn  cơ hội vực dậy. Ngô tiểu thư  quả là một  phi thường.
Triệu quản gia  bên,  tiểu cô nương trẻ tuổi , trong lòng  khỏi thầm tán thưởng:
 Nếu chủ nhân   thể cưới  nữ tử như   chính thê, thật đúng là hồng phúc ba đời. 
Triệu quản gia tuy   Ngô Kha    trong lòng, nhưng càng  càng thấy nàng xuất chúng khác .
Trời  dần ngả hoàng hôn. Ngô Kha  vài câu dặn dò Lý Lệ cùng các công nhân,  dẫn Hải Đường, Long Đình và Tĩnh Tĩnh rời khỏi xưởng để về phủ.
Vừa bước  khỏi xưởng rượu, Ngô Kha chợt cảm thấy một luồng khí tức lạ lẫm thoáng qua, khiến nàng khẽ nhíu mày.
Hải Đường, Long Đình và Tĩnh Tĩnh cũng đồng loạt cảnh giác, ánh mắt  ngừng đảo quanh quan sát.
Ngô Kha chậm rãi quét ánh mắt quanh phố xá. Người  phố đều ăn mặc như thường dân, dáng vẻ thong dong, nhưng nàng tinh ý nhận  bước chân của họ vững chãi,  thở  định – tuyệt đối  giống những kẻ bình thường.
Nàng hạ giọng,  khẽ:
 Hải Đường, Long Đình, Tĩnh Tĩnh,  kỹ. Người  phố  đều là sát thủ, chắc chắn tới tìm . Các ngươi  tuân lệnh tuyệt đối,   tùy tiện  tay. Phố xá còn nhiều dân thường,  thể để  vô tội  liên lụy. 
Ba thị nữ đồng thanh đáp:
 Vâng, tiểu thư. 
Ngô Kha thở dài nhè nhẹ, đôi mắt lóe lên tia lãnh ý:
 Lần  bọn chúng chỉ phái mười mấy tên,    dám mang cả trăm  vây giết. Quả thật coi trọng  quá . 
Nàng nhếch môi  lạnh:
 Có bao nhiêu,  quét bấy nhiêu. Để xem hôm nay ai thắng ai bại. 
Khi đến một ngõ nhỏ vắng , Ngô Kha dừng , lấy  từ tay áo bốn viên thuốc giải độc, phân phát cho Hải Đường và hai thị nữ, căn dặn:
 Mau uống . 
Nàng cũng uống một viên,  dẫn cả ba nhanh chóng ẩn nấp  một tảng đá lớn gần đó.
Đây là nơi mà Ngô Kha  quan sát từ ,  rõ địa hình thuận lợi để phục kích. Trong  gian của nàng vẫn còn nhiều độc dược tự chế, nay chính là lúc cần dùng đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tieu-nong-nu-tro-thanh-vuong-phi/chuong-59-gap-lai-sat-thu.html.]
Chẳng mấy chốc, hơn trăm sát thủ  lặng lẽ tiến tới. Thấy bóng dáng Ngô Kha biến mất, tên cầm đầu hạ giọng quát:
Gà Mái Leo Núi
 Chúng  ẩn nấp  đó, chia  tìm kiếm! 
Một tiếng  lạnh vang lên, Ngô Kha từ tảng đá bước , ánh mắt lạnh băng:
 Không cần tìm nữa,  ở đây! 
Hải Đường, Long Đình và Tĩnh Tĩnh cũng bước  theo,  thành hàng phía  chủ tử, sắc mặt bình thản.
Bọn sát thủ thoáng sững sờ. Chỉ bốn nữ tử mảnh mai,  dám đối đầu với trăm cao thủ? Bọn chúng khẽ  khẩy, ánh mắt đầy khinh miệt.
Tên cầm đầu hừ lạnh:
 Nếu chịu đầu hàng,  để  cho ngươi một xác  vẹn. Bằng … 
Ý tứ phía    cũng rõ ràng.
Ngô Kha nhin thẳng  mắt , giọng  lạnh lẽo như băng tuyết:
 Nếu   chết, hãy cút . Còn  tới đây, đừng mong  nương tay. 
Dứt lời, nàng kín đáo lấy từ  gian  một gói độc phấn, vận nội lực khẽ tung lên, gió đêm lập tức mang theo độc khí lan tỏa khắp ngõ hẻm.
Động tác của Ngô Kha nhanh như chớp, mắt thường khó  thể  thấy.
Tên cầm đầu nổi giận gầm lên:
 Một tiểu nha đầu mà cũng dám mạnh miệng? Hôm nay ngươi  chết! 
Hắn vung trường đao lao tới c.h.é.m Ngô Kha, các sát thủ khác cũng đồng loạt xông lên.
Ngô Kha nhẹ nhàng né tránh, ánh mắt hờ hững, đếm:
 Một… hai… ba… hạ! 
Ngay khi tiếng  hạ   dứt, hơn trăm sát thủ đồng loạt mềm nhũn, ngã xuống đất như rạ, ánh mắt kinh hoàng tột độ.
Ngô Kha lạnh lùng quét mắt  lũ   sõng soài  đất, nhếch môi :
 Độc dược  chế quả nhiên  phụ lòng. 
Hải Đường, Long Đình và Tĩnh Tĩnh ngơ ngác  cảnh tượng  mắt, ánh mắt tràn đầy sợ hãi xen lẫn khâm phục:
 Tiểu thư của chúng … thật quá lợi hại! 
Ngô Kha nghiêm giọng:
 Tỉnh táo  . Mau phế bỏ võ công của bọn chúng, cắt gân tay gân chân tên cầm đầu, để chúng vĩnh viễn  thể  điều ác. 
Ba thị nữ thoáng do dự, nhưng vẫn tuân lệnh.
Ngô Kha dịu giọng:
 Ta hiểu, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản , nhưng g.i.ế.c chóc mãi mãi   con đường  chọn. Bãi bỏ võ công của chúng là đủ. 
Xong xuôi, trời  tối hẳn. Ngô Kha lấy từ  gian  một chiếc đèn lồng nhỏ, ánh sáng dịu dàng nhưng chiếu sáng rõ đường về.
Hải Đường, Long Đình và Tĩnh Tĩnh khẽ liếc  chiếc đèn lồng, ánh mắt mang theo tia nghi hoặc nhưng  dám hỏi, lặng lẽ theo  chủ tử trở về phủ.