Lục hoàng tử Mạc Huyền  giữa chiến trường, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo khi chứng kiến từng hàng binh sĩ của  ngã xuống  lưỡi đao kẻ địch. Máu chảy ròng ròng  cánh tay, nhưng   hề quan tâm, kiếm trong tay vẫn tung hoành, c.h.é.m g.i.ế.c giữa vòng vây của quân địch, ánh kiếm sáng lóa tựa  băng.
Quân địch tràn tới từng đợt như sóng triều, rút lui   ập đến,  hề  dấu hiệu dừng . Chúng giống như một đàn thú dữ  kích thích bằng huyết dược, càng chiến đấu càng hung hãn.
Mạc Huyền nhíu mày, cuối cùng  lĩnh ngộ một đạo lý:  Muốn ngăn dòng lũ ,  c.h.é.m đứt tận gốc. Những kẻ  định rút lui chính là chìa khóa. Nếu để chúng sống, chúng sẽ  về uống giải dược, tiếp sức cho đợt công kích tiếp theo. Cần  tận diệt ngay khi còn  thể! 
Hắn lập tức hạ lệnh:
 Các  ! Không cần giao đấu trực diện, hãy cố kiên trì cầm cự, tiêu hao thời gian cho đến khi huyết dược phát tác,  c.h.é.m tận gốc bọn chúng khi chúng suy yếu! Không để một tên nào thoát ! 
Bát Dạ Hồn, nhóm tinh binh do chính Mạc Huyền huấn luyện, lao  trận chiến như những cơn gió đen, tàn độc và dũng mãnh. Dù địch  uống huyết dược, sức mạnh vượt bậc, nhưng từng tên vẫn  lượt ngã xuống  sự tinh nhuệ của họ.
Lôi Dịch và Diệp Thiên Cảnh cũng sát cánh bên Lục hoàng tử. Lôi Dịch vốn là   cận của Mạc Huyền,  tay  chút do dự. Diệp Thiên Cảnh ban đầu là  của Ngô Kha, nhưng  khi hiểu rõ vị thế đặc biệt của Lục hoàng tử trong lòng tiểu thư,  cũng dốc  lực hỗ trợ.
Mặc dù trận hình  duy trì , song binh sĩ bình thường  đủ sức chống chọi lâu dài. Thể lực hao mòn, nhiều  dần kiệt sức mà gục xuống.
Mạc Huyền  đành lòng, quát lớn:
 Bổn vương che chắn, các   lui  dưỡng sức một khắc  tiếp tục! 
Binh sĩ cảm động đến rơi lệ, dù mệt nhọc vẫn gắng gượng  dậy, cắn răng chiến đấu.
Đột nhiên, quân địch dồn  bộ cao thủ  uống huyết dược, tràn đến vây chặt lấy Mạc Huyền cùng Bát Dạ Hồn. Tình thế nguy cấp.
Ngay lúc , phó tướng Trần Tường dẫn Ngô Kha đến chiến trường. Chứng kiến cảnh m.á.u lửa  mắt, ánh mắt Ngô Kha bỗng trở nên lạnh lẽo. Nàng   một lời, rút kiếm, lao  vòng vây kẻ địch, mỗi đường kiếm là một  m.á.u địch văng tung tóe.
Trần Tường sững sờ giây lát  cũng siết chặt trường thương, xông theo sát cánh.
Lục hoàng tử Mạc Huyền  c.h.é.m bay đầu một tên địch,   phắt . Khi thấy bóng dáng quen thuộc , tim  như thắt . Hắn hét lớn:
 Kha nhi! Mau lui ! Nơi  quá nguy hiểm! 
Ngô Kha  đầu,  môi nở nụ  kiên định:
 Huyền ca,  đến giúp ! Đừng lo,   ! 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tieu-nong-nu-tro-thanh-vuong-phi/chuong-75-cung-nhau-giet-dich.html.]
Sự xuất hiện của Ngô Kha khiến binh sĩ phấn chấn,  thêm thời gian để nghỉ ngơi và củng cố thế trận.
Nàng nhanh chóng lấy từ trong   một túi nước đường, đưa cho Mạc Huyền:
 Huyền ca, uống ! Huynh cần hồi sức ngay lập tức. 
Mạc Huyền  nghĩ ngợi, cầm lấy và tu ừng ực. Dòng ngọt mát chảy qua cổ họng khiến  tỉnh táo, sức lực hồi phục phần nào.
Ngô Kha hiểu rõ thuốc cấm của địch và  chuẩn  đối sách. Nàng thì thầm với Mạc Huyền:
Gà Mái Leo Núi
 Huyền ca, địch mạnh vì huyết dược, nhưng cũng chính vì  mà chúng dễ suy yếu. Ta  biện pháp. 
Từ trong áo, nàng lấy  hai khẩu thiết tiễn nhỏ như ống trúc, đưa một khẩu cho Mạc Huyền:
 Đây là phi tiễn gây mê. Một khi trúng, dù chúng  uống huyết dược, cũng  gục xuống. 
Mạc Huyền cầm lấy, thoáng nghi hoặc, nhưng khi thấy Ngô Kha giương tiễn, b.ắ.n trúng một tên địch, chỉ một khắc   gục xuống như cây đổ, lòng  trào dâng niềm tin mãnh liệt.
 Tin  , Huyền ca! Chúng  cùng  xoay chuyển cục diện ! 
Hai  phối hợp ăn ý, từng loạt tên bay , kẻ địch  lượt gục ngã. Chỉ trong chốc lát, mười tên,  hai mươi tên ngã xuống đất.
Bát Dạ Hồn và binh sĩ  cạnh đó đều kinh ngạc đến sững sờ. Không ai ngờ  thiếu niên tuấn tú luôn  cùng Lục hoàng tử  sở hữu diệu kế kỳ lạ đến .
 Mau g.i.ế.c sạch đám đang mê man! Nếu để chúng tỉnh , chúng  sẽ mất mạng!  – Ngô Kha  lệnh.
Lời nàng như tiếng chuông vang dội, thức tỉnh  quân. Bát Dạ Hồn và binh sĩ đồng loạt xông , c.h.é.m g.i.ế.c tất cả địch nhân đang  rạp  đất.
Quân địch thấy bất lợi, định lui binh, nhưng Ngô Kha và Mạc Huyền  nhanh chóng b.ắ.n loạt tên cuối cùng, khiến chúng gục ngã  .
Binh sĩ Nhật Nguyệt quốc  c.h.é.m giết,  gào thét:
 Đám giặc đáng chết! Các ngươi  g.i.ế.c bao   của , hôm nay  trả bằng máu! 
Từng nhát đao, từng tiếng gầm vang lên, khói lửa tan dần, quân địch  tiêu diệt sạch. Chiến trường cuối cùng cũng chìm  tĩnh lặng.