Sáng sớm, trời quang mây tạnh, cỏ cây phủ sương long lanh. Ngô Kha duỗi  một cái thật dài, tâm trạng sảng khoái, định lên núi tìm ít thảo dược quý đem về, hy vọng đổi  chút bạc ở trấn, thêm thắt cho bữa ăn gia đình.
Nàng nhớ rõ ngọn núi mà nguyên chủ từng  ngã, nơi  từng  thấy  ít thảo dược quý. Ở kiếp , Ngô Kha từng  phu nhân của chủ tử truyền cho  ít tri thức y học,   mấy quyển sách thuốc quý giá. Dù phần lớn thời gian luyện võ, luyện cận chiến theo lời thầy, nhưng nàng  từng buông bỏ y thuật do phu nhân truyền . Trí nhớ của nàng vốn , cộng thêm ký ức nguyên chủ từng học việc với đại phu trong làng, nên nhận  dược thảo với nàng  khó.
Sáng , Ngô Kha chuẩn  gùi nhỏ, mang theo cuốc và một ít nước. Trước khi , nàng lễ phép thưa với  và tỷ tỷ:
 Nương, tỷ tỷ, sáng nay con lên núi một lát, kiếm ít thảo dược, trưa con về ngay. 
Trương thị   thì lo lắng  mặt,    nhíu mày:
 Không ! Con  mới khỏi bệnh,   suýt gặp nguy,   dám một  lên núi nữa? 
Ngô Nguyệt cũng phụ họa:
 Muội ,  lời nương với tỷ , ở nhà nghỉ ngơi mấy hôm nữa  hãy tính. 
Ngô Kha  ,  nương và tỷ vì lo lắng cho , liền  nũng:
 Nương, tỷ đừng lo mà! Muội chỉ lên núi gần thôi,   xa,  chẳng  chỗ hiểm trở. Sáu mẫu thêu  cũng vẽ xong , ở nhà cũng  giúp gì  cho tỷ, thật chán quá. 
Gà Mái Leo Núi
Thấy tiểu      trò, Trương thị bất giác mềm lòng, chỉ còn  dặn dò:
 Thôi , nhưng nhớ  về sớm, đừng tới chỗ nào nguy hiểm. Có gì lạ thì về ngay, kẻo cả nhà mong ngóng. 
Ngô Kha  tít mắt:
 Dạ, con nhớ , nương đừng lo. Tỷ tỷ, tỷ là nhất! 
Nói xong, nàng khoác gùi lên vai, tung tăng  khỏi cổng, dọc lối mòn quen thuộc mà nguyên chủ từng , tiến thẳng về phía núi.
Ngô Kha thong thả leo núi,    hít thở  khí trong lành, thỉnh thoảng dừng chân ngắm từng khóm cỏ, cành cây ven đường. Cảnh núi non xanh mướt, nắng nhẹ đầu cành, lòng nàng chợt cảm thấy thảnh thơi, quên hết nhọc nhằn.
Tới lưng chừng núi, đúng nơi nguyên chủ từng ngã xuống, Ngô Kha dừng , quan sát khắp nơi. Quả nhiên, ở đây   ít dược thảo quý cùng mộc nhĩ mọc chen bên gốc cây mục. Nàng vui mừng cúi xuống, lấy cuốc nhỏ đào thảo dược thật khéo léo, ngắt từng cây mộc nhĩ, lựa cây lớn, mềm, sáng bóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tieu-nong-nu-tro-thanh-vuong-phi/chuong-8-len-nui.html.]
Đang mải mê, bỗng  tiếng  sì sì  khe khẽ vọng  phía . Ngô Kha  đầu, thấy một con rắn hổ mang dài độ hai thước, uốn  trườn sát mặt đất. Nàng thoáng run, nhưng lập tức trấn tĩnh. Bao năm luyện võ, nàng  rằng   manh động.
Nhớ lời bà lão trong làng từng kể: loài rắn  kỵ cây sào tre. Thế là nàng từ tốn lùi , nhặt lấy cây sào tre gần bên, khéo léo dùng đầu sào phang mạnh  bảy tấc con rắn. Một chiêu gọn ghẽ, con rắn  kịp phản ứng   chế ngự.
Nào ngờ,  cây đại thụ phía xa,  kẻ ẩn  theo dõi từng động tác của nàng. Đó là lục hoàng tử Mạc Huyền cùng tâm phúc Nghiêm Bân, họ tới vùng  dò xét một vụ tham nhũng theo mật lệnh hoàng đế. Chưa từng thấy thiếu nữ nhà quê nào  gan , nhanh nhẹn như thế, Mạc Huyền bất giác khẽ nhếch môi :
 Tiểu cô nương  thú vị thật. 
Mặc cho ánh  bí ẩn từ xa, Ngô Kha vẫn mải mê đào hái, chẳng   gì. Nàng bỏ rắn , tiếp tục nhặt nấm, chọn thêm ít thảo dược, thỉnh thoảng còn ngân nga vài khúc dân ca. Giọng nàng vang xa, hòa cùng tiếng suối róc rách, vọng xuống cả thung lũng,  dịu dàng mà trong trẻo.
Mạc Huyền   cành cao,  nàng hát, đôi mắt trầm tư sáng lên:
 Giọng ca thật trong vắt… 
Gã tâm phúc  cạnh ngẩn ,  đầu thấy chủ tử nhà  lộ vẻ vui thích lạ lùng.
Thu hoạch  khá đầy, Ngô Kha xốc gùi lên lưng, thẳng lưng rảo bước trở về. Vừa  nàng  hát, tiếng hát lảnh lót theo gió, dường như  ai đó bên  sườn đồi cũng khe khẽ họa theo.
Về tới nhà,  đặt chân  ngõ,   tiếng nương và tỷ tỷ vội vàng gọi:
 Kha nhi! Đã về đó ? Mau  đây nào! 
Ngô Nguyệt chạy , đón lấy gùi từ vai , ngạc nhiên khi thấy bên trong đầy những thứ đen bóng:
 Tiểu , đây là gì mà đen thui ? 
Ngô Kha mỉm :
 Mộc nhĩ đấy, thứ   bổ  dễ nấu món ngon, tỷ tỷ cứ để   thử cho cả nhà ăn. 
Nàng lấy phần mộc nhĩ tươi rửa sạch, chuẩn  chế biến cho bữa tối. Phần còn  phơi lên gác bếp, dành cho những ngày đông giá.
Các loại dược thảo thì Ngô Kha cẩn thận phân loại, buộc từng bó nhỏ, một phần để dành chữa bệnh trong nhà, phần quý hiếm để mai mang  trấn bán lấy tiền. Nhìn thành quả thu hái, trong lòng nàng tràn đầy hy vọng về những ngày an  phía .
: