Ngô Kha   một lời, dựa  vai Hải Đường giả vờ  . Trong xe ngựa, Mạc Hồng Tuyết liếc mắt  Ngô Kha, thấy sắc mặt nàng  phần tái nhợt, trong lòng  khỏi sinh nghi, nhưng    mở lời thế nào, đành lặng im. Bữa  chơi tưởng là vui vẻ, khi về  ai nấy nặng trĩu tâm tư, chỉ  Ngô Kha hiểu rõ cõi lòng  tan nát nhường nào.
Mạc Hồng Tuyết và Mạc Tử Hào đưa Ngô Kha về tới phủ tướng quân, thấy nàng  khoẻ bèn cáo từ,  dám lưu  lâu.
Về tới tiểu viện, Ngô Kha dặn dò Hải Đường:
— Hải Đường,   nghỉ trưa, đừng cho ai , cũng chớ gọi  dậy dùng bữa.
Tiểu viện  vốn do tướng quân Ngô đặc biệt chọn cho ái nữ, là nơi yên tĩnh, vườn cây hoa lá khoe sắc, phòng ốc thanh nhã, vô cùng thích hợp cho khuê nữ. Ngô Kha vốn  yêu thích tiểu viện , nay  càng cảm thấy cô quạnh.
Cùng lúc , Lục hoàng tử Mạc Huyền  Ngô Kha  hiểu lầm , trong lòng nóng như lửa đốt, vội vàng tới phủ tướng quân. Thị vệ ngoài cửa vốn nhận  Minh Vương, nào dám ngăn cản, chỉ kính cẩn cúi đầu chào.
Mạc Huyền  thẳng đến cổng tiểu viện, thấy Hải Đường đang canh cửa, liền nghiêm giọng:
— Hải Đường, tiểu thư nhà ngươi ?
Hải Đường vội vàng hành lễ:
— Nô tỳ bái kiến Minh Vương. Tiểu thư nhà nô tỳ  thể  khoẻ,  dặn  tiếp khách, xin điện hạ thứ .
Mạc Huyền hỏi tiếp:
— Đã mời đại phu tới xem bệnh ?
Hải Đường đáp:
— Tiểu thư  chỉ là mệt nhọc, nghỉ ngơi một lát sẽ . Tiểu thư y thuật cũng tinh thông,  thể   tự nàng  rõ.
Mạc Huyền thấy Hải Đường một mực ngăn cản,  nàng giữ đúng lời chủ,  càng thêm lo lắng. Hắn đành  gót  về, quyết tìm cách minh giải mối oan khúc .
Ngô Kha trong phòng thực   hề ngủ. Nàng  tiếng bước chân ngoài viện,  rõ là Mạc Huyền tới, lòng càng thêm rối bời. Nàng nghĩ, Mạc Huyền sắp thành hôn,  hơn hết nên dứt khoát xa lánh, tránh chuốc thêm khổ lụy cho cả hai.
Thế là suốt bảy ngày liền, Ngô Kha biệt tăm   ngoài, chỉ trốn  luyện võ trong  gian, mải mê tu luyện các bộ bí quyết, rèn luyện  tâm để quên  muộn phiền. Dù phụ  Ngô tướng quân ngày ngày lo lắng tới hỏi han, nàng cũng chỉ im lặng. Hải Đường  hỏi cũng  hé nửa lời, khiến trong phủ ai nấy đều thở dài lo lắng.
Trong bảy ngày , Mạc Huyền cũng nhiều  tìm tới, song đều  Hải Đường khéo léo từ chối  cho gặp mặt. Ngay cả Mạc Tử Hào, Mạc Hồng Tuyết  tới thăm, Ngô Kha cũng  tiếp.
Đến ngày thứ bảy, Ngô Kha luyện võ xong, tắm rửa sạch sẽ,  bộ xiêm y mới do Hải Đường may, quyết  đụng tới một món đồ nào từng do Mạc Huyền đưa tặng. Nàng dặn Hải Đường cùng  ngoài dạo chơi, hít thở  khí, mong giải khuây lòng ngổn ngang.
Gặp phụ  trong sân, Ngô Kha dịu dàng :
— Cha, hôm nay con   ngoài dạo mát cùng Hải Đường,   xa , chỉ  quen phố phường thôi.
Ngô tướng quân hiền hậu căn dặn:
— Được , con  nhớ cẩn thận, sớm trở về. Có gì thì nhắn  tới phủ tướng quân, cha sẽ cho  tới đón.
Ngô Kha cùng Hải Đường thong thả  khỏi phủ,    ngắm cảnh. Trên phố,  qua  tấp nập, quán hàng san sát. Không  tự bao giờ, hai   tới một ngõ nhỏ, mùi hương thơm ngào ngạt thoảng qua mũi, khiến Ngô Kha dừng chân.
— Hải Đường, ngươi  ngửi thấy mùi gì thơm quá ?
— Dạ , hình như là mùi hoành thánh…
Quả nhiên trong ngõ  một quán ăn nhỏ, hai lão phu thê đang bận rộn phục vụ khách nhân. Ngô Kha vui vẻ kéo Hải Đường  xuống chiếc bàn gỗ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tieu-nong-nu-tro-thanh-vuong-phi/chuong-80-an-hon-don.html.]
— Thím ơi, cho hai bát hoành thánh nóng hổi!
Chủ quán vui vẻ đáp:
— Được ngay, hai vị cô nương đợi một lát!
Không lâu , hai bát hoành thánh nóng hổi, khói nghi ngút  bưng tới bàn.
— Hai cô nương dùng , cẩn thận nóng đấy!
Ngô Kha mỉm :
— Đa tạ thím,  thôi  thấy ngon !
Nàng cầm đũa, thổi nhẹ  ăn từng muỗng lớn, cảm giác hương vị   mà  thuộc quá đỗi. Hải Đường  tiểu thư nhà  ăn ngon lành,  thắc mắc:
— Tiểu thư, chẳng  sáng nay  dùng bữa trong phủ  thịnh soạn  ?
Ngô Kha , chỉ :
— Ở nhà mãi cũng ngán,  ngoài ăn mới thấy ngon miệng.
Hai  ăn xong, thanh toán  rời quán.
Ngờ , chỉ một lúc , Lục hoàng tử Mạc Huyền cũng tìm tới quán ăn . Hắn  xuống bàn, gọi một tiếng:
— Thím, cho  một bát hoành thánh!
Chủ quán  vị công tử , bỗng sững sờ, nhận  chính là Huyền Nhi ngày xưa  tới ăn. Dáng  nay gầy hơn ,  thêm nét u sầu  mặt.
Bà đặt bát hoành thánh  mặt , dịu dàng hỏi:
Gà Mái Leo Núi
— Huyền Nhi, dạo  gặp chuyện gì phiền lòng ? Trông con tiều tụy quá.
Lục hoàng tử Mạc Huyền  đáp, chỉ cúi đầu ăn một mạch, nuốt cay nuốt đắng. Trong lòng  chỉ  một bóng hình duy nhất là Kha nhi, nay  xa cách, hiểu lầm  gỡ nổi, lòng rối như tơ vò.
Chủ quán cảm thán:
— Vừa  cũng  một vị cô nương xinh xắn tới đây ăn hoành thánh,  cũng hao hao giống con lắm.
Lục hoàng tử ngẩng đầu, mắt sáng lên, vội hỏi:
— Thím   cô nương  là ai ?
Chủ quán đáp:
— Ta  rõ tên, chỉ   là  phủ tướng quân.
Mạc Huyền  , lòng bừng bừng hi vọng, vội vàng hỏi tiếp:
— Thím   nàng  về hướng nào ?
Chủ quán chỉ lối, Mạc Huyền lập tức  dậy cảm tạ, hấp tấp đuổi theo, bỏ  phía  tiếng thở dài của bà lão hiền hậu.
Bà chỉ  lắc đầu, trong lòng nghĩ thầm:  Tuổi trẻ mà, chuyện tình duyên chỉ  tự họ giải quyết,  già   giúp  gì ngoài chúc phúc.