Sau yến tiệc mừng thọ của Yến phi, Ngô Kha  rời khỏi điện thì  thấy Mạc Hồng Tuyết vội vã chạy tới, nắm lấy tay nàng, hạ giọng thì thầm:
— Kha nhi , cuối cùng  cũng hiểu vì  hôm  ở quán     dáng vẻ kỳ lạ như thế! Thì  là do chuyện .
Nàng  tinh nghịch,  hỏi dồn dập như trẻ con:
Gà Mái Leo Núi
—  và Lục ca của  bắt đầu  thiết từ khi nào ?Ta nhớ rõ hai  xưa nay  qua ,   thành một đôi khiến   ngưỡng mộ thế ? Đừng  là lúc  cải trang thành nam tử  chiến trận g.i.ế.c địch,  đó  thấy ánh mắt của Lục ca mà kết duyên đấy nhé? Nhất định là  !
Thấy Mạc Hồng Tuyết tự  đoán già đoán non, vẻ mặt đáng yêu vô cùng, Ngô Kha  nhịn  bật , nhẹ nhàng đáp:
— Thật ,  và Lục hoàng tử  quen  từ bốn năm .
— Trời ơi! Khi đó  chỉ mười hai tuổi thôi ? Làm  mà gặp  ? Mau kể cho   !
Ngô Kha khẽ lắc đầu , định kể  duyên gặp gỡ năm xưa, nhưng lúc  Lục hoàng tử Mạc Huyền  bước nhanh tới,   một lời, trực tiếp kéo tay nàng  thẳng, chẳng hề e ngại ánh mắt của  ngoài. Dù , Kha nhi cũng  là   định sẵn  chính thê của .
Mạc Hồng Tuyết   theo, lẩm bẩm  thôi:
— Thật chẳng  gì! Kha nhi  kịp kể   Lục ca kéo  mất.  là…!
Lục hoàng tử Mạc Huyền  chần chừ, đưa Ngô Kha  ngoài cửa cung, bế nàng lên xe ngựa,  ôm chặt  rời, như thể sợ nàng  rời xa . Đến khi xe ngựa rời khỏi hoàng cung, Mạc Huyền mới cúi đầu hôn nàng, ban đầu đầy trách móc,   dịu dàng lưu luyến.
— Kha nhi, tại     tin ,  khiến   chịu đựng bao đau khổ như thế?
Ngô Kha    trách nhầm , nước mắt lặng lẽ rơi, chỉ lặng lẽ để  ôm và vỗ về. Nàng khẽ :
— Huyền ca, đều là  của , là  hồ đồ, mong  thứ !
Lục hoàng tử dịu dàng lau nước mắt cho nàng, âu yếm hôn lên trán, khẽ thì thầm:
— Kha nhi, hứa với , từ nay về  dù xảy  chuyện gì cũng  tin ,   rời xa  nữa,  chăng?
Ngô Kha nhin ánh mắt thâm tình của , lòng đầy áy náy và cảm động, khẽ gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tieu-nong-nu-tro-thanh-vuong-phi/chuong-83-minh-cung-nuong-nuong.html.]
— Được, từ nay về   nhất định  rời xa , mãi mãi bên , Huyền ca!
Lục hoàng tử Mạc Huyền  xong, mừng rỡ vô cùng,  ôm chặt nàng  lòng.
— Kha nhi,  cũng chỉ yêu  nàng. Đời , ngoài nàng ,  còn ai khác  thể bước  tâm .
Xe ngựa chạy chầm chậm về Minh cung. Dọc đường, Lôi Dịch vẫn lặng lẽ hộ vệ phía , trong lòng cũng thấy vui mừng cho chủ tử cùng Ngô quận chủ cuối cùng  giải  khúc mắc.
Về tới Minh cung, Lục hoàng tử Mạc Huyền bế Ngô Kha  trong, các thị vệ cùng quản gia trong cung thấy  đều cúi đầu cung kính. Trong mắt họ, từ lâu Ngô Kha  là chủ mẫu tương lai của Minh cung, nay  hoàng đế ban hôn, càng thêm kính trọng.
Ngô Kha thẹn thùng tựa  n.g.ự.c , khe khẽ giục:
— Huyền ca,  đói ,  để  xuống  ? Muội  bếp  chút gì đó cho  ăn.
Lục hoàng tử  nỡ buông, vẫn cố tình ôm nàng  tận phòng bếp, mới chịu đặt nàng xuống. Thấy bếp núc  đầy đủ  thứ, Ngô Kha nhanh nhẹn vo bột, cán mì, nhóm lửa đun nước, tất bật chuẩn  một bữa ăn giản dị.
Nàng khéo léo nấu một nồi mì trứng, thêm chút rau xanh,  bưng  đặt lên bàn.
— Huyền ca, ăn mì , bụng  đói  mấy ngày nay , ăn mì cho dễ tiêu,    sẽ nấu cho  nhiều món hơn.
Lục hoàng tử  xuống,  bát mì mà Ngô Kha bưng tới, lòng đầy ấm áp. Chàng  dịu dàng, pha lẫn chút bá đạo:
— Từ nay về , chỉ cho phép nàng nấu cho  ăn,   nấu cho  khác.
Ngô Kha cũng nhoẻn miệng :
— Vâng, Minh Vương điện hạ! Muội chỉ nấu cho   thôi.
Lục hoàng tử vui vẻ, cầm đũa ăn ngon lành. Ngô Kha  bên cạnh,    nhắc nhở:
—  ăn chậm thôi, kẻo bỏng đó!
Nhìn dáng vẻ gầy guộc, xanh xao của Lục hoàng tử, Ngô Kha càng thêm thương xót, tự trách bản    tin tưởng , để  chịu khổ nhiều ngày qua.
Hai   ăn  kể cho   những chuyện  từng tỏ bày, càng thêm gắn bó. Đêm , Minh cung ngập tràn ánh đèn ấm áp, như mở đầu cho một giai đoạn mới đầy hạnh phúc của đôi phu thê định mệnh.