Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng còn  lên khỏi rặng tre, Ngô Kha  tỉnh giấc, thảnh thơi chạy quanh sân nhà tranh mấy vòng. Mỗi ngày, nàng đều giữ thói quen luyện tập  thể,  chỉ giúp sức khỏe bản  ngày càng khá hơn, mà còn khuyến khích   trong nhà cùng vận động. Chỉ khi  thể khoẻ mạnh, mới mong đổi  vận mệnh khốn khó .
Nhờ sự kiên trì của Ngô Kha, ngày ngày đều lặng lẽ sắc thuốc cho nương uống, bệnh tình của Trương thị  thuyên giảm rõ rệt, sắc mặt cũng tươi tắn, vui vẻ hơn . Trong nhà, tiếng  nhiều lên,  khí u sầu dần vơi bớt.
Ở kiếp , Ngô Kha vốn tính tình hoạt bát,  thích náo nhiệt. Đến khi xuyên qua nơi đây, nàng  càng dễ thương, hồn nhiên hơn. Sự vô tư, lạc quan  lan sang từng thành viên trong nhà, khiến ai cũng cảm thấy ấm áp và thêm quyết tâm vươn lên, dẫu cuộc sống còn vất vả.
Tập luyện xong, Ngô Kha lau mồ hôi, rửa mặt,  váy sạch. Váy áo tuy vá chằng vá đụp, nhưng nàng luôn giặt giữ cẩn thận, gọn gàng. Ngắm bộ váy  , Ngô Kha mỉm  tự nhủ:
 Hôm nay bán  bạc , việc đầu tiên là mua cho bản  bộ áo mới, thưởng cho  một phen,   còn dành dụm dần xây  nhà. 
Nhà  gần cạn gạo, mì cũng chẳng còn bao nhiêu. Ở thời hiện đại, nàng quen ăn đủ ba bữa, nhưng từ khi về đây, cả nhà thường nhịn bữa sáng, chỉ ăn hai bữa đạm bạc. Nay chuẩn  lên trấn, nhất định  ăn no một bữa. Nhớ đến  gian cửa hàng bách hóa của , Ngô Kha lén lấy  ít mì cùng mấy quả trứng, tháo bao bì hiện đại, cho   gian,  nấu mì trứng cho cả nhà thưởng thức bữa sáng.
Sau bữa ăn, nàng chuẩn  gùi, xô gỗ và giỏ cá, cẩn thận kiểm tra   thứ,   sân cáo từ:
 Nương, tỷ, hôm nay con mang cá và dược thảo  trấn Tử Lâm, trưa sẽ về. Nương cứ yên lòng ở nhà, đừng lo cho con. 
Trương thị căn dặn:
 Con  đường cẩn thận, chớ mải  chuyện mà quên chú ý đường và  lạ. 
Ngô Nguyệt thì vỗ vai  , dặn dò thêm:
 Tiểu , nhớ về sớm, ngoài trấn nhiều kẻ  lắm. 
Ngô Kha  tươi,  dáng tiểu cô nương tinh nghịch:
 Nương, tỷ cứ yên tâm, tiểu   thông minh lắm, ai dám bắt nạt  chứ! 
Trương thị chỉ còn  lắc đầu, mỉm   con gái nhỏ rời khỏi nhà.
Ngô Kha    hát nho nhỏ:
 Tiểu Nhị Lang đeo cặp  học,
Chẳng ngại nắng mưa, chỉ sợ thầy la… 
Hát một hồi, nàng tự bật , chợt  tiếng gọi  lưng:
 Kha nhi—! Kha nhi—! 
Quay  , thấy một chiếc xe bò đang dừng bên vệ đường,  gọi nàng  ai khác chính là Lý Mục Sâm, con trai trưởng thôn, cũng là bạn  của   nàng.
Lý Mục Sâm nhảy xuống xe, dịu dàng hỏi:
 Tiểu ,  cũng lên trấn ? Cùng lên xe , đường xa lắm,  bộ mệt. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tieu-nong-nu-tro-thanh-vuong-phi/chuong-9-chuan-bi-ra-thi-tran-ban-do.html.]
Ngô Kha mỉm , đáp lễ:
 Vâng, cảm tạ  Mục Sâm. Hôm nay  mang mấy con cá bắt   chợ đổi lấy chút bạc. 
Lý Mục Sâm gật đầu,  nhường nàng lên xe. Người đánh xe là thúc phụ của Lý Mục Sâm, Lý Vinh Hạo, cũng niềm nở đón:
  tiểu cô nương lên xe , đường lên trấn còn xa,  bộ  tiện. 
Ngô Kha    phiền, nên kín đáo đưa hai đồng tiền xe cho ông. Ông tuy ái ngại, nhưng  ý nên cũng nhận lấy.
Trên xe còn  mấy phụ nhân,và nữ nhân trong làng cùng  trấn bán hàng. Ai nấy đều  thiện,  thấy Ngô Kha, đều khen ngợi:
   ái nữ Ngô gia càng ngày càng xinh,  lễ phép, ngoan ngoãn. 
 Chỉ  gầy thôi, lớn lên thế nào cũng xinh  nổi tiếng làng ! 
Ngồi ở góc xe, Vương Tú, con gái Vương Đại Trí,  tức tối, trong lòng đố kỵ. Nàng vốn luôn để ý tới Lý Mục Sâm, thấy  chỉ dịu dàng với Ngô Kha, càng bực bội. Suốt dọc đường, Vương Tú giận đến mức móng tay bấu chặt  lòng bàn tay, nhưng ngoài mặt vẫn  giữ lễ.
Ngô Kha hiểu rõ mối địch ý của Vương Tú, chỉ khẽ liếc một cái,   lơ,  sát bên Lý Mục Sâm,  chuyện vui vẻ. Thỉnh thoảng, nàng nghĩ thầm: nếu   Lý Mục Sâm và tỷ tỷ Ngô Nguyệt nên duyên, nhà cửa càng thêm gắn bó. Nghĩ , nàng  nở nụ  ngây ngô khiến  khác  khỏi tò mò.
Lý Mục Sâm thấy nàng  khúc khích, cũng  nén nổi ý , hỏi:
 Tiểu ,  gì vui ,  cho   với? 
Gà Mái Leo Núi
Ngô Kha lắc đầu:
 Chuyện vui riêng  thôi, hôm nào  sẽ kể cho  . 
Chuyến xe bò đưa   tới tận cửa trấn Tử Lâm. Xuống xe, Ngô Kha cáo biệt Lý Mục Sâm cùng  , xách theo xô cá, gùi thảo dược, hướng về phía tửu lâu lớn nhất trấn.
Nàng thẳng thắn bước ,  quanh thấy trong quán   khách, chỉ  tiểu nhị đang quét dọn. Thấy nàng, tiểu nhị ngạc nhiên, nhưng vẫn lễ phép hỏi:
 Cô nương, cô tới dùng bữa   việc gì? 
Ngô Kha nhẹ nhàng đáp:
 Ta tới đây  ăn,  gặp chưởng quỹ để bàn chuyện. 
Tiểu nhị gật đầu, rót cho nàng chén ,  nhanh nhẹn  báo với chưởng quỹ.
Một lát , chưởng quỹ – Triệu Khiêm, ngoài ba mươi, dáng  chững chạc, bước , thấy một tiểu cô nương áo vải đơn sơ mà thần thái hiền hậu, bèn ôn tồn hỏi:
 Cô nương tìm lão phu  việc gì chăng? 
Ngô Kha mỉm  lễ phép, trong lòng thầm khen chưởng quỹ  nhân hậu,  hề  ý khinh  như những kẻ mà nàng từng  kể.