Lý thị tìm một túi bột mì nặng trịch trong góc bếp, xách : “Nương, tam nương, một túi bột mì đây. Hai xem thể dùng gì ?”
Nàng đặt túi bột xuống mặt Tiền thị, nghiêm túc : “Hai nhà chúng cùng đường, tương lai tất sẽ cùng ăn cùng sống. Nhà gom góp từng , lấy một túi mang dùng, nếu đủ, đưa tiếp. Của ít lòng nhiều.”
Thực , từ lúc trong phòng, Lý thị suy nghĩ nhiều. Hai ngày nay hai nhà vốn ăn cùng , giờ đột nhiên tách riêng chẳng lạc lõng ư? Huống chi nàng cũng tỏ vẻ quá keo kiệt, trong cảnh , tình nghĩa vẫn là hết. Chuyến còn dài, lo ăn hết, cùng lắm thì đến mua thêm đến đó.
Tiền thị nhận lấy, mở túi xem, lập tức ngạc nhiên: “Trời đất, bột mì trắng mịn thế , quả là của hiếm. Nhà giấu ?”
Lý thị thoáng đắc ý, ngẩng cao đầu, nhẹ: “Ngũ cốc nhà vẫn cất trong hũ. Hôm đó nhà sập, cũng may hai hũ tủ đè lên, chẳng sứt mẻ gì. Cả hũ lẫn đồ ăn bên trong đều nguyên vẹn.”
Tiền thị gật đầu: “Nhà cũng . Cũng may bột và gạo còn giữ . Chỉ tiếc hôm lười, túi gạo lứt để bên ngoài, thành hư mất .”
Rồi nàng sang hỏi Đỗ Nhược: “Tam nương, con thấy nên dùng chỗ bột trắng ít đồ ăn để dành ?”
Đỗ Nhược khẽ gật đầu: “Không thành vấn đề. Chỉ là thời tiết bắt đầu nóng, món nào giữ lâu mới .”
Nàng trầm ngâm một lát, ánh mắt sáng lên: “Chi bằng chúng bánh chiên . Vừa giòn, chắc bụng, để mấy ngày cũng hỏng.”
Tiền thị thoáng do dự, lo lắng : “Làm bánh chiên hao dầu lắm. Nếu dùng hết dầu, dọc đường thịt mỡ thì ?”
Nhà nàng chỉ còn đúng một lon mỡ lợn, nếu tìm gì để thế thì chẳng xoay sở .
“Đừng lo chuyện .” Đỗ Nhược mỉm thần bí, đoạn xoay bước cửa.
Chẳng bao lâu nàng , tay bưng theo một cái vò sành bịt kín bằng vải dầu và dây gai. Mùi dầu đậm đặc tỏa khi nàng gỡ nắp, khiến ai nấy ngạc nhiên.
“Là dầu xanh.” Tiền thị trợn tròn mắt. “Nhiều , ở thế?”
Gà Mái Leo Núi
“Trước mua ở trấn.” Đỗ Nhược mỉm , lảng tránh chi tiết. Thật , đây là thứ nàng giữ từ khọ Sởgia, cất trong gian cho tới nay mới đem dùng.
Lý thị từ nãy vẫn âm thầm quan sát, trong lòng thầm cảm thán. Vị tam nương những dung mạo đoan trang, khéo léo đảm đang, là phúc khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-167-chuan-bi-do-an-kho.html.]
Nhân cơ hội, nàng khen: “Nương, tam nương thật là năng lực, nhất định hưởng phúc.”
Tiền thị đưa tay vén tóc rối cho Đỗ Nhược, ánh mắt đầy từ ái: “Đó là con dâu hiếu thảo của .”
Nàng cũng định khen dâu cả, nhưng thấy Lý thị đang cúi đầu lo liệu việc bếp, bèn thôi, tránh tổn thương lòng ai. Dù gì, Lý thị trải qua ít khổ cực, sinh con mất, xác gầy yếu, khiến thương cảm.
Đỗ Nhược lời khen thì ngượng ngùng, vội vàng cúi đầu lo việc.
Chẳng bao lâu , bếp lửa đỏ rực, bột nhồi mềm tay, lăn dài, xoắn nhẹ thả chảo dầu nóng. Âm thanh “xèo xèo” vui tai vang lên, từng que bánh xoắn vàng ruộm nổi bồng mặt dầu, mùi thơm lan tỏa.
Tiền thị bên khéo léo trở từng chiếc bánh, ánh mắt khó giấu vẻ xúc động. Trong lòng nàng thầm nghĩ, nhà một năm cũng chẳng cơ hội ăn loại bánh xoắn . Nếu chẳng còn gì để ăn, liệu nàng còn đủ kiên cường như lúc ?
Mùi thơm bay xa, dẫn dụ đến Sở Vân Châu. Chàng nhón chân thò đầu , mắt sáng rỡ: “Nương ơi, món gì thơm ? Con ngửi thôi mà linh hồn suýt bay mất .”
Tiền thị bật , trách yêu: “Con lớn đầu , còn ham ăn như trẻ con. Lát nữa cho ăn no.”
Triệu Tiểu Tư cũng ló đầu , : “Hóa là Tam tẩu đó.”
Trong bếp, dầu nóng vẫn sôi sùng sục, bánh chiên vàng óng vớt từng mẻ, chất rổ tre lót giấy thấm dầu.
Tiền thị trở bánh sang lườm: “Hai đứa đừng đó thèm thuồng, mùi dầu ngấm áo, lát nữa chê giặt.”
Hai trai trừ, nhưng vẫn đăm đăm rời.
Thấy , Đỗ Nhược bốc đại một nắm bánh chiên, dúi tay hai : “Đi ngoài ! Mấy cái để dành ăn đường, đừng thèm mà ở lì trong bếp!”
Sở Vân Châu tranh thủ chạm tay nàng một cái, tủm tỉm: “Vợ , vất vả cho nàng . Làm xong nhớ nghỉ ngơi một lát nhé.”
Đỗ Nhược đỏ mặt, trừng mắt lườm chồng, nhưng nỡ nặng lời mặt .
Triệu Tiểu Tư lén nhét bánh túi áo, lùi ngoài, trong đầu nhớ tới món ngỗng hầm nồi sắt hôm , nuốt nước bọt cái ực.
Hắn thầm nghĩ, nếu dọc đường Đại Bảo còn giữ mấy con ngỗng trong xe ngựa, Tam tẩu nấu thêm món gì tuyệt hảo nữa …