Tiếng động dồn dập mỗi lúc một gần, Sở Vân Châu lắng tai phân biệt, trầm giọng : “Là tiếng vó ngựa đàn sói truy đuổi, như đang chạy trốn, lẽ là thu hút bầy sói tới đây.”
Sở Vân Xuyên lập tức hỏi: “Tứ , chúng ?”
Sở Vân Châu nhíu mày đáp: “Còn thể thế nào? Chạy thoát, dĩ nhiên dốc sức bảo vệ gia quyến. Nếu thể giúp, tất nhiên giúp.”
Lão gia tử họ Sở cũng nghĩ như . Nếu những phía khả năng đối phó bầy sói, chẳng vội vã chạy tới đây cầu cứu. Một vài tiếng tru rợn nữa vang lên giữa đêm trường tĩnh mịch, khiến ai nấy đều khỏi rùng . Trong tiếng tru, văng vẳng kẻ hô lớn: “A Vũ! A Vũ!”
Nghe đến đó, hẹn mà cùng siết chặt chuôi đao. Lý Quý Hoa là nữ tử yếu đuối nhất trong nhóm, khi tiếng sói, sớm rút lui về phía hai con ngựa, trượng phu phía che chở, trong lòng nàng mới cảm thấy yên tâm đôi chút.
Tào Tào – con la kéo xe – bất an, hừ mũi liên tục. Con ngựa bên cạnh cũng giậm móng, nôn nóng bồn chồn, còn ba con ngỗng trắng lớn xe ngựa cũng quạc quạc inh ỏi trong lồng, như cảm nhận nguy hiểm cận kề.
Đỗ Nhược cạnh trục xe, nghiêng đầu lắng , ánh mắt nghiêm nghị, lập tức cảnh báo: “Mọi chú ý đường lớn phía , kẻ đang tiến về hướng !”
May trăng sáng treo cao, ánh nguyệt quang chiếu xuống rừng núi, giúp trong đoàn đại khái tình hình phía . Tuy rõ ràng, nhưng đủ để nhận ba con tuấn mã đang phi nước đại tới gần. Trên lưng ngựa là ba gã hộ vệ vận y phục chỉnh tề, lưng họ là một cỗ xe ngựa hoa lệ.
Một hán tử xe, tay cầm roi dài, miệng ngừng hô lớn, đánh roi lên m.ô.n.g ngựa thúc giục chạy nhanh hơn. Sau lưng bọn họ, mười mấy bóng đen như quỷ mị lao vút qua rừng cây, động tác nhanh nhẹn dị thường, trong mắt lóe sáng lục quang đáng sợ.
Sở Vân Châu hô to: “Bọn họ tới ! Chuẩn ứng phó!”
Gà Mái Leo Núi
Rồi lên tiếng cảnh báo: “Phía ai ? Có cần hỗ trợ chăng?”
Phía xa đáp , giọng đầy gấp gáp: “Phía ! Có sói đuổi theo, mau chạy !”
Sở Vân Châu trấn an: “Đừng sợ! Chúng ở đây, mau tới!”
Kẻ dẫn đầu hét lớn: “Phía , cứ xông qua !”
Vừa dứt lời, ba con ngựa đầu tiên đến gần, phía cũng điều khiển xe ngựa chạy tới. Mấy kỵ sĩ khi tới nơi liền xuống ngựa, chạy về phía đám Sở Vân Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-178-nguoi-bi-soi-duoi.html.]
Người đánh xe là Trình Phong, dừng ngựa liền rút đao, bước lên mui xe bảo vệ.
“Phu nhân, xin yên tâm, còn nhiều ở đây!”
Bên trong xe ngựa, phu nhân Giang sắc mặt tái nhợt, tay ôm bụng lớn, mang thai hơn bảy tháng. Nàng nghiến răng chịu đau, từng cơn co rút khiến thể run rẩy, mồ hôi lạnh túa ngừng.
Thị nữ Tiểu Điệp bên cạnh lo lắng hỏi: “Phu nhân, xuống chăng?”
Phu nhân Giang lắc đầu: “Không cần, còn chịu . Các ngươi yên tâm đối phó sói hoang, đừng để ý đến .”
Lúc , Trình Phong ngoài, khẽ hô: “Mọi cẩn thận, bầy sói đang vây đến, ít nhất cũng mười mấy con!”
Nghe , cả đoàn họ Sở siết chặt đao trong tay. Sở Vân Châu hô: “Nếu bọn chúng xông tới, g.i.ế.c tha!”
Bầy sói càng lúc càng gần, bóng dáng thấp thoáng trong rừng cây. Một con đầu đàn nhô , nhe nanh, đôi mắt xanh lóe sáng trong đêm tối. Sau nó, từng con từng con xuất hiện, bao vây lấy khu trại.
Đỗ Nhược chằm chằm bầy sói, ánh mắt lạnh lùng. Nếu vì nhiều xung quanh, nàng sớm thu hết gian, nhưng hiện tại chỉ thể cùng liều c.h.ế.t đối kháng.
Sở Vân Châu quát: “Tất cả tới gần xe ngựa! Giữ vững vòng phòng thủ!”
Đại Hắc thấy đám họ Sở thường dân yếu đuối, trong lòng mừng rỡ, lập tức tiến lên, : “Chư vị hương , trong cỗ xe là phu nhân của Giang đại nhân – quận trưởng Phụng Thiên. Nếu thể giúp bảo vệ phu nhân thoát nạn, chắc chắn sẽ trọng thưởng!”
Lời còn dứt, đưa mắt đánh giá đám mặt. Đủ lứa tuổi, cả lão phụ và tiểu hài tử. Nếu thực sự giao chiến với sói hoang, chỉ sợ bọn họ lực bất tòng tâm. Hắn liền rõ phận chủ nhân, hy vọng giúp đỡ.
Sở Vân Châu và các liếc mắt , ánh mắt đều lộ vẻ kinh ngạc. Gặp của phủ nha lúc đúng là bất ngờ.
Sở Vân Châu tiến lên một bước, trịnh trọng : “Huynh đài cần khách sáo. Đều là mạng , bọn sẽ tận tâm tương trợ!”
Nghe , Đại Hắc vô cùng cảm kích, chắp tay khom : “Tại hạ mặt phu nhân đa tạ ân tình của chư vị!”