Sau khi đêm buông màn, Sở Vân Châu mặt mày u ám, một về phòng, nét giận dữ hằn rõ khuôn mặt tuấn tú. Dọc đường , tâm trí ngừng tái hiện hình ảnh thê tử trẻ đang chuyện trò mật với đầu bếp nơi trạm dịch. Hai còn mỉm trao đổi, như thể tri kỷ lâu ngày gặp . Chàng càng nghĩ càng giận, quyết trong bụng cho lẽ với nàng.
Đến cửa phòng, Sở Vân Châu chờ thêm giây nào, đẩy mạnh cửa bước . bên trong vắng lặng lạ thường, chẳng hề thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc . Căn phòng trống trải càng khiến lửa giận trong lòng bốc cao. Chàng nghiến răng, tay nắm chặt, lẩm bẩm:
“Được, nàng dám chơi trò trốn tránh với ?”
Chàng xông ngoài, định tìm , thì gặp Tiểu Điệp – tì nữ bên cạnh Giang phu nhân – ở hành lang. Tiểu Điệp thấy liền vội vàng lên tiếng:
“Tam thiếu gia, Đỗ phu nhân nhắn rằng nàng còn chút chuyện trò chuyện với phu nhân nhà nô tì, sẽ .”
Sở Vân Châu , cơn giận vơi đôi chút, nhưng vẫn gượng gạo đáp:
“Ồ… Biết .”
Sau đó lập tức gót trở về phòng.
Tiểu Điệp theo bóng lưng , ngơ ngác, tự nhủ:
“Không định ? Sao về ?”
Nàng cũng suy nghĩ nhiều, xoay xuống lầu lấy nước nóng. Tiểu thiếu gia vẫn còn đợi tắm rửa và tã !
Sở Vân Châu trở về phòng, phịch xuống giường. Tuy còn giận như ban đầu, song trong lòng vẫn đè nặng một cục tức. Chàng tự tay cởi áo, buồn rửa mặt, cũng chẳng thèm tắm rửa, cứ thế dài giường, để trần nửa .
Chàng thầm nghĩ, lát nữa thê tử về, ắt sẽ cau mày bảo tắm vì ám mùi mồ hôi. Đến lúc đó, sẽ vẻ bướng bỉnh, để nàng dỗ dành một phen, thể nhân cơ hội mà… ăn vạ. Nếu thuận lợi, sẽ tha thứ cho nàng vì dám bỏ mặc phu quân như .
Nghĩ đến đây, Sở Vân Châu bất giác nở nụ gian trá.
Thế nhưng thời gian chậm rãi trôi qua, bóng dáng vợ trẻ mãi vẫn trở về. Chàng lật bên nọ, trở bên , mắt díp cả mà vẫn chẳng tiếng động nơi cửa.
Cho đến khi Đỗ Nhược trở , nàng nhẹ nhàng đẩy cửa bước , thấy phu quân im giường. Sở Vân Châu khẽ mở mắt, liếc hừ lạnh một tiếng, tiếp tục xoay lưng về phía nàng, rõ ràng đang cố tình giận dỗi.
Thấy như , Đỗ Nhược nheo mắt . Trong lòng nàng thầm – , giống mèo giống chó con, giận hờn mà cũng diễn như thật.
Nàng một lời, chỉ lặng lẽ rửa mặt chải đầu. Sau đó leo lên giường, bên cạnh một lúc. Thấy phu quân vẫn giả vờ bất động, nàng bèn đưa tay chọc nhẹ cằm . Râu mới mọc lún phún, tay nàng khẽ lướt qua, cảm giác thú vị.
“Chàng ngủ ?” Nàng nhẹ giọng hỏi, đồng thời tiếp tục dùng tay nghịch ngợm dọc theo xương quai xanh của . Thân hình nam tử vạm vỡ, rắn rỏi làn da ấm nóng khiến nàng khỏi đỏ mặt.
Sở Vân Châu lúc chịu nổi nữa, vội chụp lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nhíu mày:
“Được , nghỉ ngơi .”
Đỗ Nhược nhíu mày:
“Chàng ? Sao giận dỗi như tiểu oa nhi thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-190-chang-khong-thich-thiep.html.]
Sở Vân Châu mở mắt, nàng chằm chằm. Lúc , trong mắt chỉ giận dỗi, mà còn chút uất ức và tủi .
“Phu nhân, nàng… thích ?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Đỗ Nhược sửng sốt, nàng chớp mắt:
“Sao ?”
Sở Vân Châu nặng nề đáp:
“Nàng lạnh nhạt với , nhưng trò chuyện đùa vui vẻ với tên đầu bếp . Nhìn nàng khi , hệt như… hệt như từng vui vẻ bên .”
Nghe đến đó, Đỗ Nhược bật . Hóa ghen!
Nàng nghiêng đầu, mỉm nhỏ:
“Thiếp thích , thích ?”
Sở Vân Châu chau mày, như tin.
“Nàng chỉ để cho qua chuyện. Nhìn xem, đại tẩu với nhị tẩu đều dịu dàng với trượng phu. Còn nàng…”
“Chàng trộm trò chuyện ? Không !” – nàng khẽ khàng trách, song trong mắt lộ nét ôn nhu.
Sở Vân Châu nghiêm giọng, ánh mắt kiên quyết như thấu đáy lòng nàng:
Gà Mái Leo Núi
“Ta hỏi thật lòng – nàng thực sự thích ? Đừng lảng tránh nữa.”
Đỗ Nhược nhất thời nghẹn lời. Nàng trầm mặc giây lát, trong lòng bắt đầu suy nghĩ – thích là gì? Nếu quan trọng, thì nàng quan tâm đến từng biểu cảm, từng cái chau mày của ?
Cuối cùng, nàng ngẩng đầu, chậm rãi :
“Chàng là phu quân của , là ở bên cả đời. Nếu thích, thể cùng tới bây giờ?”
Câu , với nàng là chân thành. với Sở Vân Châu, chẳng đủ để xoa dịu lửa lòng.
Chàng bật dậy, giọng khàn khàn:
“Ta chỉ cùng nàng sống đến già. Ta nàng yêu, nàng ỷ , nàng quyến luyến. nàng luôn giữ cách với … đó là điều mong .”
Đỗ Nhược chấn động bởi lời của . Nàng ngờ, vẻ ngoài đôi khi vô tâm của phu quân ẩn giấu một trái tim mong manh và khát khao như thế.
Nàng lặng lẽ nắm lấy tay , nghiêng đầu khẽ:
“Chàng ngốc thật. Từ lâu , để bước tim , chỉ là thế nào thôi.”