MANG THEO KHÔNG GIAN XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI DẪN DẮT DÂN LÀNG LÀM GIÀU - Chương 462

Cập nhật lúc: 2025-07-24 02:01:00
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai năm qua, gần như là bọn họ từng chuyện với nào.

Mặc dù phái g.i.ế.c hại cha nương của nhưng... Đó đúng là của .

Nếu như , nếu như cả đời quen , thể dù coi là cái đinh trong mắt thì Hoàng đế cũng sẽ mượn tay để g.i.ế.c , khiến bọn hiểu lầm, tự g.i.ế.c lẫn .

cuối cùng vẫn tin .

Mộ Cẩm Phong ngửa đầu bầu trời đen nhánh, thôi, thời gian vui vẻ với nhiều năm như , thứ đủ lắm .

Ba ngày .

Tẩm cung của Hoàng đế.

“Nghịch tử! Ngươi gì?”

Mộ Cẩm Phong cầm giáo dài từ từ tới bên mép giường, giáo dài kéo mặt đất, phát tiếng chói tai.

Tiếng giống như là là tiếng bùa đòi mạng, gõ trong đầu từng chút một, sắc mặt Hoàng đế trắng bệch nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.

Ngồi bên mép giường, Mộ Cẩm Phong tùy ý sang núp ở góc giường: “Phụ hoàng, tại g.i.ế.c bọn họ?”

Ánh mắt của Hoàng đế mở to trong nháy mắt: “Ngươi... Ngươi từ khi nào?”

Mộ Cẩm Phong mấp máy môi: “Ta biện pháp khiến bọn chúng mở miệng.”

Hắn thở dài : “Tại tha cho ? Ta chỉ quan tâm tới một , chỉ sống vui vẻ với .” “ mà…” Hắn chợt đầu , ánh mắt sắc bén lạnh như băng đảo qua, giáo dài cũng đặt giữa cổ Hoàng đế.

“Vậy mà dùng đe dọa , đe dọa... Thì thôi nhưng dùng của để g.i.ế.c cha nương của , hận …”

“Không rõ ư? Cho dù các giấu giếm thế nào, trong lòng chúng cũng rõ, thể bất cứ chuyện gì, suy cho cùng bá tánh của một thành còn để mắt.”

Cả Hoàng đế run rẩy: “Lúc ... Ta nên sinh ngươi... Ngươi là ma quỷ…”

Khóe miệng Mộ Cẩm Phong cong lên, dùng sức, giáo dài đ.â.m m.á.u thịt ở giữa cổ của Hoàng đế.

“Nợ , cũng nên trả.”

Giọng lạnh lẽo đè nén trong tẩm điện. “Mộ Cẩm Phong!”

Bỗng nhiên trong điện đám xông .

Dẫn đầu là Mộ Quy Hoằng mặc áo giáp, thấy Hoàng đế ngã xuống giường, nhúc nhích, kiếm dài tay giữ mà rơi xuống. “Phụ hoàng!”

Đôi mắt ngài phiếm hồng: “Người ! Lôi Nhị hoàng tử xuống!”

Mộ Cẩm Phong cứ đấy như , giống như quan tâm tới.

Cho tới khi một giọng dịu dàng lạnh nhạt vang lên từ cửa , mặt nạ lạnh lùng khát m.á.u mặt mới tháo xuống.

“Điện hạ, vẫn nên để .”

Thời Quỳnh mặc tang phục màu trắng , tay cầm kiếm dài, về phía Mộ Cẩm Phong.

Một đen một trắng, hai đối mặt .

Mộ Cẩm Phong lẳng lặng , Thời Quỳnh cắn môi, cụp mắt, khỏi siết c.h.ặ.t t.a.y cầm chuôi kiếm.

Bờ môi khẽ nhếch, định lên tiếng, bỗng nhiên eo siết chặt, Mộ Cẩm Phong ôm chặt lấy , bay vụt lên, biến mất trong nháy mắt.

Mộ Quy Hoằng bóng dáng xa, vội : “Mau đuổi theo! Bảo vệ an cho công tử!”

Nháy mắt khi rơi xuống cổng thành, Thời Quỳnh dùng sức đẩy Mộ Cẩm Phong , trừng mắt : “Mộ Cẩm Phong!”

Mộ Cẩm Phong bằng vẻ mặt dịu dàng: “Ngươi cho gặp ngươi lâu, ngươi gầy nhiều như ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-xuyen-ve-co-dai-dan-dat-dan-lang-lam-giau/chuong-462.html.]

Khóe mắt Thời Quỳnh đỏ ửng, nắm chặt kiếm trong tay, đưa tay nhắm kiếm : “Ta là ngươi g.i.ế.c cha nương , Mộ Cẩm Phong, hôm nay... Ta sẽ g.i.ế.c ngươi.”

Mộ Cẩm Phong chợt : “Sao nhanh như ?”

Thời Quỳnh cắn chặt răng, ánh mắt rơi , duy chỉ dám đôi mắt phượng xinh đa tình . Cậu sợ sẽ mềm lòng.

Mộ Cẩm Phong bật , tiếng của chợt ngừng : “Ra tay .”

Thanh kiếm trong tay Thời Quỳnh từ từ nâng lên, đặt n.g.ự.c của .

tay run rẩy, do dự tay .

Khóe miệng Mộ Cẩm Phong khẽ nhếch, sợ mà nắm chặt thanh kiếm.

Trong nháy mắt, m.á.u tươi ở lòng bàn tay nhuộm đỏ thanh kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Ánh mắt Thời Quỳnh run rẩy kịch liệt, bỗng nhiên đáy mắt rơi xuống một giọt nước mắt.

Mộ Cẩm Phong chợt đến gần một bước.

Thanh kiếm sắc bén lập tức đ.â.m n.g.ự.c của . Thời Quỳnh mở to mắt.

Mộ Cẩm Phong vẫn tiếp tục về phía . Kiếm đ.â.m cơ thể của .

Tay cầm kiếm của Thời Quỳnh buông nhẹ, bờ môi run rẩy, đáy mắt rơi xuống một hàng nước mắt: “Ngươi... Ngươi điên …”

“Ngươi đừng tới đây!” Thời Quỳnh chợt rút kiếm .

một giây Mộ Cẩm Phong chặn thanh kiếm , hết kiếm tới kiếm khác, đ.â.m thành những lỗ m.á.u ở n.g.ự.c .

Đôi mắt Thời Quỳnh đỏ đến mức dọa , giọng run rẩy tưởng tưởng : “Ngươi điên ... Ngươi điên …”

Dưới cổng thành, Mộ Quy Hoằng dẫn theo một đám chạy tới thấy cảnh , tất cả ngây ngẩn.

Mộ Quy Hoằng thì thào: “Không ngờ, tàn nhẫn như …”

Dân chúng cũng vô cùng ngạc nhiên, xưa nay bọn họ Trạng Nguyên tài giỏi tuấn tú cũng dám tùng xẻo ác ma Nhị hoàng tử tội ác tày trời.

tất cả rằng thứ là do Mộ Cẩm Phong cam tâm tình nguyện.

Khuôn mặt Thời Quỳnh tràn đầy nước mắt: “Mộ Cẩm Phong... Ngươi điên thật …”

Khóe miệng Mộ Cẩm Phong nở nụ , m.á.u tươi trong miệng như một đóa hoa lộng lẫy.

Thanh kiếm sắc bén đ.â.m từng tấc từng tấc cơ thể của , cuối cùng tới mặt Thời Quỳnh, cách gần ngay gang tấc, thể ôm lấy Thời Quỳnh dễ như trở bàn tay, đầu khẽ tựa vai Thời Quỳnh.

Thời Quỳnh cứng đờ ở đó, nước mắt gần như gió lạnh đông cứng mặt.

Bỗng nhiên, Mộ Cẩm Phong giơ tay lên, lòng bàn tay nhuốm máu, một bông tuyết trắng xóa giữa m.á.u tươi, tan biến trong nháy mắt. “Tuyết rơi…”

“Quỳnh Nhi, ngươi lạnh ?”

“Khụ khụ khụ…”

Bỗng nhiên, m.á.u tươi từ khóe miệng tuôn , nhuộm đỏ tang phục trắng xóa của Thời Quỳnh.

Lông mi Thời Quỳnh run rẩy.

Mộ Cẩm Phong: “Ta ngươi sẽ đến mà, ngay từ đầu... Ta thích ngôi vị Hoàng đế."

Tròng mắt ướt át của Thời Quỳnh mở to: “Ngươi ...:”

“Biết, nếu như thì ai... Biết chuyện ngày hôm nay cả.”

Tay Thời Quỳnh rủ xuống, cụp mắt: “Thế nên ngươi cố ý, ngươi cái gì, mới chờ... Ta tới... Giết ngươi.”

Trên lông mi dính của dính một bông tuyết, yếu ớt đáng thương.

Loading...