MANG THEO KHÔNG GIAN XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI DẪN DẮT DÂN LÀNG LÀM GIÀU - Chương 61

Cập nhật lúc: 2025-06-29 13:52:14
Lượt xem: 94

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Hà khẽ cau mày khi thấy cảnh , bà quan sát nữ nhi , thấy khóe miệng nữ nhi ngừng nhếch lên khiến Tô Hà lo lắng nhất thời như thế nào.

Lý Tuyết Trân cảm nhận ánh mắt đang , nàng Tần Tĩnh Nghiễn một lúc, đầu đối diện với ánh mắt của Tô Hà, ánh mắt hoảng sợ, căng thẳng cụp mắt xuống, lông mi chớp chớp liên tục.

Tô Hà cảnh tượng thì còn gì mà hiểu nữa chứ, nữ nhi nhà bà trúng... Thiếu niên đó...

Cho đến khi ăn xong Tô Hà vẫn còn chút mất hồn.

Ăn uống no say thì sắc trời cũng dần tối, một nhà Lý Viễn cũng nên trở về. Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn chuyển rượu nho còn Đoàn Đoàn lưu luyến thôi mà nắm tay Tô Hà và Lý Tuyết Trân: "Tiểu di, nãi nãi, khi nào thì mới chơi với Đoàn Đoàn?"

Tô Hà ôm nó hôn một cái thật mạnh: “Đợi khi nào Đoàn Đoàn nhớ Tô nãi nãi thì chúng sẽ đến thăm Đoàn Đoàn.”

Đoàn Đoàn nhẹ nhàng lời ngọt ngào: “ còn mà Đoàn Đoàn bắt đầu nhớ .”

Giang Oản Oản và Lý Tuyết Trân cùng một chỗ, mấy lời tiểu nhi tử của bé liền : "Tiểu tử dính quá, Viễn thúc tới cũng như , ngoài miệng nó nỡ kết quả thúc mới mà tiểu tử cùng những đứa trẻ khác trong thôn chơi vui vẻ.”

Lý Tuyết Trân sờ sờ đầu tiểu gia hoả, : "Trẻ nhỏ mà, nhớ nhiều như , cảm xúc tới nhanh nhưng cũng nhanh.”

.”

Hai hàn huyên vài câu, Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn khiêng rượu xe, phu xe vội vàng tiến lên hỗ trợ từ từ vác lên xe.

Tần Tĩnh Trì trong sân, Lý Viễn vỗ vỗ vai : "Hiền điệt, hôm nào dẫn theo Oản Oản, A Nghiễn và tiểu Đoàn Đoàn tới nhà thúc khách!"

Tần Tĩnh Trì đồng ý: "Viễn thúc yên tâm, khi nào rảnh nhất sẽ tới." Hai và Lý Viễn cụng ly đổi chén một lúc, tình nghĩa càng thêm sâu.

“Vậy chúng về đây.”

Ba cửa phòng Giang Oản Oản mới vỗ đầu, nàng còn cho bọn họ chút thịt bò khô mà quên mất.

Nàng với Tần Tĩnh Nghiễn: "A , bảo nhóm Viễn thúc chờ một chút, trong lấy ít thịt bò khô cho họ.”

Tần Tĩnh Nghiễn xong vội vàng chạy ngoài, thấy Lý Tuyết Trân cuối cùng thì do dự căng thẳng, thấy Lý Viễn và Tô Hà lên xe ngựa, chỉ Lý Tuyết Trân lên, Tần Tĩnh Nghiễn khẽ cắn môi vội mở miệng : "Chờ... Chờ một chút!

Tẩu... Tẩu tử của còn chuẩn cho chút thịt bò khô, ngươi... Ngươi chờ một chút.”

Hai chốc lát, Tần Tĩnh Nghiễn liếc nàng vài mà sắc mặt đỏ bừng né tránh ánh mắt , một lát mới thấy Lý Tuyết Trân nhẹ giọng : "Ngươi... Rất ghét ?"

Sắc trời tối, Lý Tuyết Trân chỉ thể thấy khuôn mặt mờ ảo của , thấy chỉ một chút dời ánh mắt khiến lòng nàng như kim đ.â.m mà đau đớn thôi.

Tần Tĩnh Trì giọng của nàng chút khàn khàn thì lo lắng thôi, chú ý tới câu hỏi của nàng mà vội vàng hỏi: "Ngươi ? Sao giọng khàn như ? Không nhiễm phong hàn đấy chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-xuyen-ve-co-dai-dan-dat-dan-lang-lam-giau/chuong-61.html.]

, đó lâu tẩu tử của cũng nhiễm phong hàn, thấy tẩu còn dược, nấu cho ngươi một bát, ngươi uống hẵng về.”

Cậu xong ngay nhưng Lý Tuyết Trân vươn tay kéo tay , nàng kéo cánh tay ấm áp của Tần Tĩnh Nghiễn nhưng dường như nóng mà vội buông : "Ta... Ta ... Không , cần… Sắc dược.”

Lý Tuyết Trân hổ thôi, nàng chỉ giữ góc áo của giải thích một chút, nào ngờ sẽ… Sẽ…

Tần Tĩnh Nghiễn bất động tại chỗ bàn tay nàng kéo của , trong lòng ngạc nhiên vui mừng. Mặc dù nàng cẩn thận đụng nhưng trong lòng vẫn khống chế sự kích động và vui mừng.

Lý Viễn và Tô Hà xe ngựa, thấy Lý Tuyết Trân còn lên nên nghi ngờ liếc , Lý Viễn vén rèm lên thấy khuê nữ nhà kéo tay Tần Tĩnh Nghiễn. Ông kinh ngạc một chút, vội buông rèm xuống nhúc nhích chằm chằm Tô Hà, qua hồi lâu hầu kết chuyển động, khiếp sợ : "Ta… Ta thấy Tuyết Trân... Chủ động kéo tay Tần Tĩnh Nghiễn.”

Tô Hà liếc ông , bất đắc dĩ : "Hình như Tuyết Trân trúng tiểu tử , lúc ăn cơm phát hiện nó luôn chằm chằm .

Lý Viễn lắp bắp : " mà..." Ông ngay cả tử của nhà quan và gia đình phú quý mà Tuyết Trân cũng thèm để mắt thì thích một tiểu tử nghèo như chứ, nhưng nghĩ lúc khi Tô Hà ở cùng một chỗ với ông , bộ dạng ông khi đó cũng khác gì so với Tần Tĩnh Nghiễn bây giờ.

Tô Hà thở dài: "Gặp qua nhiều như nó vẫn để mắt, bây giờ khó khăn lắm mới coi trọng một , nếu tùy nó , thấy phẩm chất của nhà cũng tệ, tiểu tử hẳn là cũng kém."

đột nhiên nghĩ tới điều gì Lý Viễn : "Chỉ là, thấy Tần Tĩnh Nghiễn hình như ý gì với Tuyết Trân nhà chúng .”

“Hả? Vậy bây giờ? Vậy Tuyết Trân sẽ đau lòng c.h.ế.t ? Không , lúc nào đó chuyện với nhà Tần Tĩnh Trì mới , cũng thể để nha đầu nhà chúng tủi !"

Tô Hà nghiêm túc gật đầu: "Chàng đúng, nhiều như mà nha đầu nhà chúng thèm để mắt đến, Tần Tĩnh Nghiễn mắt như ! Nếu nha đầu thật sự thích thì chúng bàn chuyện hôn sự với tẩu , dù lệnh của cha nương, lời của bà mối thì thể cãi .”

Hôm nay Tần phụ và Tần mẫu ở đây nên hai dường như quên mất cha nương Tần Tĩnh Nghiễn còn tồn tại.

Cũng hiểu từ chút ghét bỏ Tần Tĩnh Nghiễn chuyển thành ép Tần Tĩnh Nghiễn thành với nhà họ, nhận chỗ nào đúng.

Nếu Tần Tĩnh Nghiễn bản vì cho rằng hy vọng nên cố khống chế Lý Tuyết Trân, khiến cho nhạc phụ nhạc mẫu tương lai của đồng ý mối hôn sự của họ, thì phỏng chừng dù mơ cũng đến tỉnh.

Chỉ là lúc Tần Tĩnh Nghiễn còn kích động ngây ngốc, đợi đến khi Giang Oản Oản cầm thịt bò khô chạy tới mới từ từ phục hồi tinh thần.

Giang Oản Oản nhận bầu khí của hai chút , nàng híp mắt đánh giá Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Tuyết Trân một chút, một khóe môi ngừng giương lên, nắm góc áo hổ chút khiếp sợ, như còn cái gì hiểu, rõ ràng hai bước tiến lớn !

“Khụ, Tuyết Trân , đây là thịt bò khô hôm nay , cầm về nếm thử với Viễn thúc và Tô thẩm , ăn lúc rảnh cũng vui mồn.”

Lý Tuyết Trân vội vàng nhận lấy thịt bò khô trong tay nàng : "Đa tạ... Đa tạ tẩu tử.”

Nói xong nàng thấy , gọi tẩu tử cũng quá... Không là nghĩ đến cái gì mà nàng liếc mắt Tần Tĩnh Nghiễn, e lệ dời mắt, lắp bắp : "Vậy … Chúng về .” Nói xong nhanh chóng lên xe ngựa.

Tần Tĩnh Nghiễn sững sờ thất thần ngơ ngác xe ngựa xa.

Giang Oản Oản dáng vẻ mất hồn mất vía của , bật lắc đầu, vỗ vai : “Còn cần cố gắng!”

Tần Tĩnh Nghiễn thôi thất thần, nghi ngờ nàng, một lát mới kinh ngạc hổ : "Tẩu tử, tẩu... Tẩu ?"

Loading...